Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 109: Biết rõ là mỹ nhân kế, nhưng không thể nào kháng cự được




Lãnh dịch hạo nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn khuôn mặt xinh xắn trước mặt: "Nói vậy, lúc ở trên sườn núi, tất cả đều là do các ngươi cùng nhau diễn kịch.".

Được lắm! Úc Phi Tuyết, lần này nàng chết chắc rồi!

"Hả? Cái gì thật cái gì giả, sườn núi gì? Không biết ngươi nói cái gì cả, mệt mỏi quá..." Úc Phi Tuyết tiếp tục giả ngu, giả vờ ngáp rồi nhào ra giường.

Lãnh Dịch Hạo nắm cổ tay nàng ngăn lại: "Ta đã từng nói với nàng, Mã Thiên Ba là tội phạm quan trọng của triều đình, nàng cứu hắn, nếu định tội chắc chắn sẽ bị xử trảm!"

Đừng có nghiêm trọng như thế chứ!

"Tướng công ——" Úc Phi Tuyết cười nịnh nọt, cánh tay trắng trẻo quấn quanh cổ Lãnh Dịch Hạo, cái đầu nhỏ khẽ cọ cọ trước ngực hắn - "Người ta mệt quá rồi, chúng ta đi ngủ đi! Có được không?"

Tiểu nha đầu này lần đầu tiên chủ động quyến rũ không khỏi khiến Lãnh Dịch Hạo nhớ đến lần nàng chủ động đêm hôm đó, cơ thể không nghe lời liền bắt đầu có phản ứng.

Chết tiệt thật! Biết rõ là mỹ nhân kế, nhưng không thể nào chống cự được.

Lãnh Dịch Hạo thẹn quá hóa giận, một tay đè chặt Úc Phi Tuyết trên giường, nghiêm phạt mưu kế của nàng.

" quá đi mất!" Úc Phi Tuyết kháng nghị.

Đáng tiếc kháng nghị vô hiệu.

"Nương tử không phải nàng nói mệt sao? Chúng ta đi ngủ nha!" Lãnh Dịch Hạo cúi đầu hôn Úc Phi Tuyết.

Nụ hôn mang theo sự trừng phạt đương nhiên sẽ không thoải mái, Úc Phi Tuyết cũng cảm nhận được rõ ràng Lãnh Dịch Hạo đangtức giận.

Nàng thừa nhận, lần này đúng thật là nàng đã làm Lãnh Dịch Hạo nổi điên, nhưng nàng không còn có lựa chọn nào khác. Nếu không có cách chối cãi, vậy cũng đành gánh chịu hậu quả thôi. Song Úc Phi Tuyết cũng không vì thế mà thiếu đi sự láu lỉnh, lập tức từ khách biến thành chủ, bắt chước thật sống động.

Nàng dùng hết sức lực đem đầu lưỡi Lãnh Dịch Hạo đẩy ra ngoài, lại bắt chước đem lưỡi mình tiến vào thâm nhập trong miệng hắn. Bắt chước Lãnh Dịch Hạo, đầu lưỡi linh hoạt lướt nhanh trên môi hắn. Lãnh Dịch Hạo không kìm đậu gầm nhẹ một tiếng.

Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng thông báo: "Vương gia, không hay rồi, Ngọc Điệp phu nhân bị trúng độc!"

Cơ thể Lãnh Dịch Hạo cứng đờ. Trúng độc?! Có người dám ở trong vương phủ của hắn ra tay hạ độc Ngọc Điệp sao!

Lãnh Dịch Hạo xoay người đứng lên, đi nhanh ra cửa.

Úc Phi Tuyết thở hổn hển chống đỡ thân thể, nhìn bóng lưng Lãnh Dịch Hạo, lần đầu tiên nàng nghĩ Ngọc Điệp này bệnh thật đúng lúc! Thế nhưng vì sao trong lòng lại vẫn cảm chua xót.

Quên đi! Mặc kệ hắn! Ngủ thôi!

Lần này, nàng nằm xuống giường là ngủ luôn, thực sự quá mệt mỏi!

Vậy mà trong lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên có một bàn tay to túm lấy Úc Phi Tuyết.

Chuyện gì xảy ra vậy? Động đất à? Mộng d

Nàng mở đôi mắt còn đang nhập nhèm ra đã thấy Lãnh Dịch Hạo nhìn mình với vẻ mặt lạnh lẽo. Lại làm sao nữa vậy?

"Làm sao vậy? Sáng rồi à?" Úc Phi Tuyết dụi mắt, không phải là hẳn đi chăm sóc cho Ngọc Hồ Điệp kia sao?

"Buổi sáng hôm nay nàng có đi qua phòng bếp không?" Lãnh Dịch Hạo hỏi một câu khiến Úc Phi Tuyết hơi do dự một chút, nàng có đi qua không nhỉ? Ý thức từ từ quay lại, Úc Phi Tuyết gật đầu, phải, có đi qua.

"Đến đó làm gì?" - giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.

Nhìn khuôn mặt Lãnh Dịch Hạo không hề có một chút ấm áp, Úc Phi Tuyết rốt cục cũng hiểu, hắn nghi ngờ nàng.

"Ta đi lấy thuốc của mình về. Ngươi cho là mua thuốc không tốn tiền sao? Dù sao nàng ta cũng không dùng nên ta đã lấy về, làm sao vậy?" Úc phi tuyết mặc kệ cánh tay Lãnh Dịch Hạo đang túm lấy mình, nàng muốn làm rõ mọi chuyện.

Nam nhân này thật đáng ghê tởm, dám nghi ngờ nàng! Nếu như nàng muốn hạ độc, còn phải đợi cho tới hôm nay sao?!

"Chỉ là lấy thuốc thôi sao?"

"Lãnh Dịch Hạo, ngươi đùa đủ chưa! Mỗi lần xảy ra việc gì ngươi đều nghi ngờ ta, ngươi thấy ta rất giống người xấu đúng không?" Úc Phi Tuyết lấy tay chọc vào ngực Lãnh Dịch Hạo, hùng hổ nói.

Lãnh Dịch Hạo cầm bàn tay nhỏ bé của nàng: "Ngũ bộ độc của nàng đâu?"

Thì ra là thế! Úc Phi Tuyết hừ lạnh một tiếng, đi tới trước gương trang điểm, vỗ vỗ vào cái hòm thuốc nhỏ: "Mở to hai mắt, nhìn cho rõ nhé!"

Bốp một tiếng, nàng mở hòm thuốc, bên trong có đủ các loại thuốc, chỉ thiếu mỗi ngũ bộ độc. Sao có thể như vậy! Lần này đến phiên Úc Phi Tuyết kinh ngạc.

"Là ta nhìn nhầm hay là do nàng không cẩn thận làm rớt mất?" Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng, nhìn chằm vào Úc Phi Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên như vậy, nếu như không phải có người tận mắt nhìn thấy nàng hạ độc, hắn nhất định sẽ không tin tưởng!

"Ta không biết. Cho dù có làm mất cũng không liên quan đến ta!" Úc Phi Tuyết rầm một tiếng đóng nắp hộp thuốc.

"Nếu như ta muốn hạ độc nàng ấy, sẽ để các ngươi dễ dàng phát hiện sao? Lại dùng chính thuốc độc của mình sao? Sẽ ngu ngốc như vậy đứng ở đây cho ngươi tóm lấy ta sao?" Úc Phi Tuyết liếc nhìn Lãnh Dịch Hạo, dường như ngũ bộ độc này vẫn còn ở nơi này lúc Lãnh Dịch Khánh đến, nàng từng lấy ra, sau đó đặt ở trong hộp không hề động đến. Nếu có người động tay động chân, cũng chỉ có một khả năng, Hồng Điệp phu nhân!

Buổi tối hôm đó, xuân dược và ngũ bộ độc được nàng để cùng một chỗ. Hồng Điệp có thể dùng xuân dược của nàng, cũng có thể động đến ngũ bộ độc. Đáng tiếc nói miệng không bằng chứng, nữ nhân kia sẽ không chịu thừa nhận.

Lãnh Dịch Hạo híp tà mâu, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lùng: "Nàng nói xem, ta có nên tin tưởng nàng không?"

"Thích tin thì tin! Ta đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến ta!"

"Cảnh Thu, tìm người đến canh chừng nàng, từ giờ trở đi, một bước cũng không cho phép nàng ra khỏi cửa phòng này." Lãnh Dịch Hạo nói xong, xoay người bỏ đi.

"Lãnh Dịch Hạo! Ngươi dám nhốt ta sao!" Úc Phi Tuyết xông ra cửa, nhưng trước mặt nàng là một cánh cửa đóng rầm lại.

" Lãnh Dịch Hạo chết tiệt! Vì sao ngươi luôn luôn không tin ta!" Úc Phi Tuyết tức giận đá một cước vào cửa, đáng tiếc lại làm đau chính chân mình.

Không ngờ, lần giam lỏng này lại là ngày, trọn vẹn một ngày, ngoài có người đến đưa cơm thì không ai có ai đến nữa.

Cho đến buổi tối, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Cửa bị mở ra, Úc Phi Tuyết ở tong phòng buồn chán suốt cả một ngày đứng dậy nhìn, người tới lại là Ngọc Điệp.

"Ngươi tới đây làm gì?

Ngọc Điệp đưa tay đóng cửa lại, cười khanh khách tiến lên: "Ngươi đoán thử xem."