Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 91: Gió mưa thổi trước cơn bão




Thật ra trận mưa lớn cùng lũ bất ngờ kéo tới cũng không đột ngột. Mùa hè nóng bức, đám mây trên bầu trời cũng làm cho người ta hít thở không thông.

Buổi sáng lúc ra cửa, Lý Ly ngẩng đầu nhìn trời, sau đó ở bên cạnh Diệp Mộ Liễu nói một câu:

“Ngày mai đi đi, hôm nay sợ có mưa lớn.”

Lúc đó bọn họ đang dừng chân nghỉ tại một khách điếm trong một trấn nhỏ.

Trấn này rất nhỏ, khách điếm lại cũ kĩ. Buổi tối đi ngủ, thậm chí Diệp Mộ Liễu có thể nghe thấy tiếng chuột ở dưới gầm giường bò qua bò lại kêu xèo xèo...

Cho nên nàng phi thường muốn rời khỏi địa phương quái quỷ này, nên không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt:

“Không nghĩ tới Lý công tử lại phòng ngừa chu đáo như vậy. Nhưng mà đây chỉ là mưa gió nho nhỏ mà thôi, Lý công tử không phải sợ rồi chứ?”

Hắn thản nhiên liếc nàng một cái, không trả lời. Chỉ quay đầu đến tửu lâu ở trên trấn mua một ít thịt bò kho, bánh mỳ và lương khô.

Nghĩ nghĩ lại mua thêm lại áo dầu che mưa, tiện thể cùng nàng lên đường.

Cả đường đi, bầu trời tối tăm dọa người nhưng ngẫu nhiên cũng chỉ có hai tiếng sét, chỉ là sét đánh chứ không có mưa.

Vì vậy, lo lắng ban đầu của Diệp Mộ Liễu cũng từ từ hạ xuống. Chỉ nhìn gương mặt âm trầm của Diệp Mộ Liễu đen như thời tiết, tâm tình không thoải mái nổi.

Đường đi càng ngày càng hẹp, càng ngày càng dốc, Diệp Mộ Liễu biết bọn họ đã đi vào đường núi rồi. Nhìn cảnh vật xanh ngắt, ở trong gió lung lay làm cho tâm tình nàng tốt hơn nhiều.

Vì vậy không cùng hắn so đo, ngay cả giữa trưa hai người nghỉ ngơi giữa đường, tâm tình nàng cũng tốt hơn, lấy một cái bánh mỳ, gắp một miếng thịt bò kho đưa cho hắn.

Hắn ngẩn ra, nháy mắt, trong mắt như có sóng ngầm bắt đầu khởi động.

Giống như bầu trời không có mây đen, sâu không thấy đáy làm cho nàng không có cách nào nắm lấy.

Nghỉ trưa ăn cơm, bọn họ lại tiếp tục lên đường, nhưng tình hình lại bắt đầu không ổn. Mây đen đầy trời, cây xanh sâu thẳm, cây cối khắp núi trong cuồng phong lay động, xào xạc. Sấm rền tiếng vang, làm cho trái tim Diệp Mộ Liễu hoảng sợ.

Nàng quay đầu lén lút nhìn hắn bên cạnh, môi nhếch lên, gương mặt tuấn mỹ lạnh băng làm cho lòng nàng căng thẳng.

Trên bầu trời có một sét đánh qua.

Tia chớp sáng chói xuyên qua tầng mây dày hung dữ đánh xuống.

Diệp Mộ Liễu nâng mắt nhìn xung quanh, phía trước là sườn núi mênh mông bát ngát, nhấp nhô. Phía sau là con đường núi ghập ghềnh.

Tại nơi rừng núi hoang vắng này hầu như không có bóng người.

Lúc này Diệp Mộ Liễu mới phát hiện mình làm sai chuyện gì. Vì thế nửa áy náy nửa cầu cứu nhìn về phía hắn.

Thấy môi mỏng của hắn nhếch lên, như pho tượng bằng đá đứng yên không hề nhúc nhích, như đang suy nghĩ cái gì.

Lý Lu chìm đắm trong suy nghĩ, bộ dáng hết sức khác thường. Nhưng không biết tại sao lại khiến cho Diệp Mộ Liễu rung động, trong phút chốc cảm thấy hắn tuấn mỹ khác thường.

Giống như phát hiện được ánh mắt nhìn lén của nàng. Hắn rũ mắt, xoay người lấy bao quần áo trên lưng ngựa, lấy ra bộ quần áo dầu cho nàng, còn mình lấy một bộ khác choàng lên người, thản nhiên nói:

“Mặc vào đi, sắp có mưa lớn rồi.”

“... Diệp công tử, thật xin lỗi.”

Bàn tay nhận lấy bộ quần áo dầu run lên, hiện tại Diệp Mộ Liễu tình nguyện để hắn mắng nàng, còn tốt hơn hắn cứ im lặng như vậy.

Nghĩ lại chính mình có chút tùy hứng, ở rừng núi hoang vắng này may mà có hắn. Nếu chỉ có một mình nàng, chỉ sợ tay chân đã luống cuống.

Mà hắn bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn lại có ơn với nàng. Nhưng nàng và hắn cuối cùng cũng không có bất cứ quan hệ gì.

Thật ra hắn không cần nhượng bộ mình cái gì, cả đường vẫn nhịn, chắc là cũng không thể chịu nổi đấy chứ?

“Đi nhanh thôi, mưa to sắp kéo đến, chúng ta phải tìm được một chỗ nghĩ chân.”

Không biết có nghe được lời xin lỗi của nàng hay không, hay chỉ là hắn không thèm để ý tới. Hắn vỗ ngựa đi thẳng về phía trước.

Chừng nửa nén nhang, giọt mưa như hạt đậu rơi xuống, xen lẫn tiếng gió gào thét có thể hủy diệt cả trời đất.

Không lâu sau, mưa làm mờ hai mắt nàng, hình ảnh phía trước dần mơ hồ.

Nàng xoa xoa nước mưa nơi khóe mắt, bóng cây trước mặt chập chờn, không thể thấy rõ đâu là hắn đâu là cây nữa.

Trong lòng bứt đầu cảm thấy kinh hoảng, lúc này không phải hắn sẽ tức giận bỏ một mình nàng mà một mình chạy đi rồi chứ?