Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 7: Chờ ta trở lại cưới nàng




“Liễu Nhi, nàng thật tốt. Rốt cuộc ta cũng có thể tin ông trời vẫn đối với ta không tệ. Kiếp này có thể để cho ta gặp nàng, thật sự quá tốt rồi!”

“Lý Ngọc.”

Trong lòng Diệp Mộ Liễu rung động, nàng đưa tay xoa mặt hắn, đau lòng nói:

“Ta không biết trước kia chàng chịu đựng những gì. Nhưng mà kể từ hôm nay ta sẽ ở cùng một chỗ với chàng. Bất luận có bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu trắc trở, ta đều sẽ đứng bên cạnh chàng!”

“Liễu Nhi, ta biết, ta biết nàng sẽ làm như vậy.”

Từ giây phút lúc nàng không do dự ôm lấy hắn nhảy xuống vách núi đen, hắn đã biết nàng có thể cùng hắn đồng sinh cộng tử, là cô gái đáng để cho hắn tâm tâm toàn ý quy trọng.

“Nhưng mà ta cần thời gian. Ta phải vào kinh dự thi, thi đỗ Trạng Nguyên. Như vậy sau này ở trong gia tộc của ta mới không bị bắt nạt! Ta mới có thể lấy lại quyền thế trong gia tộc vốn thuộc về ta!”

“Cho nên, Liễu Nhi, chờ ta được không?”

Lý Ngọc gỡ mảnh ngọc bội hình Phượng bên hông xuống, tự tay đeo cho nàng.

“Chờ ta công thành danh toại, ta nhất định sẽ quay trở về cưới nàng!”

“Nói như vậy, chàng sẽ đi thật sao?”

Diệp Mộ Liễu kinh ngạc nhìn hắn, giống như nàng không ngờ sau khi trải qua ân ái, nàng và nam tử mình yêu thương cách xa chân trời góc bể.

“Ưm”

Hắn dịu dàng vuốt mái tóc xõa xuống bên tai, trịnh trọng gật đầu, rũ mắt xuống, hàng mi dài che khuất cảm xúc trong mắt.

“Nhưng mà, nhưng mà…”

Chần chờ một lúc, Diệp Mộ Liễu ngẩng đầu, hàm răng trắng cắn chặt môi nhìn vào hắn, bên trong ánh mắt tràn đầy kiên định.

“Lý Ngọc, để ta đến Thượng Kinh cùng chàng không được sao? Ta có võ công, có thể bảo vệ cho chàng!”

“Không, không được!”

Không chút suy nghĩ, Lý Ngọc liền cự tuyệt.

“Liễu Nhi, chuyện ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn. Bên cạnh ta có tùy tùng võ công cao cường. Chuyện nguy hiểm như ngày hôm qua ta sẽ không để cho nó phát sinh lần nữa. Tin tưởng ta, nhất định ta sẽ bình an quay trở về cưới nàng.”

“Nhưng mà, người ta không nỡ!”

Khó khăn lắm nàng mới tìm thấy người có thể làm phu quân của nàng, làm sao có thể nhẫn tâm cách xa hắn, sau này sẽ rất nhớ nhau.

“Hơn nữa chức Trạng Nguyên này cần phải có học thức uyên thâm mới có thể thi đậu, nhỡ may, nhỡ may chàng…”

Nàng còn chưa nói xong trên mông đã bị Lý Ngọc vỗ một cái.

“Liễu Nhi, nàng cũng quá coi thường tướng công là ta rồi! Mặc dù tướng công nàng không dám nói học thức uyên thâm, tài hoa hơn người nhưng một cái Trạng Nguyên nho nhỏ đó là chuyện dễ như trở bàn tay!”

Khóe môi Lý Ngọc mở ra, tạo nên một nụ cười mê hoặc.

Đột nhiên Diệp Mộ Liễu phát hiện giờ phút này, giữa hai hàng lông mày của nam tử toát ra thần thái phóng túng phong lưu, sự tự tin kiêu ngạo làm cho cả người hắn trở nên sáng chói.

“Được, ta chờ chàng!”

Nàng cùng hắn chạm tay nhau, ước định tương lai.

“Lý Ngọc, ta là con gái của Huyên lệnh Thanh Giang - Diệp Minh Đường. Ta sẽ ở đây chờ chàng quay về cưới ta.”

“Một năm.”

Thì ra là nàng!

Trong mắt Lý Ngọc hiện lên sự kinh ngạc, sau đó lại thoải mái cười.

Xem ra nha đầu này đúng là định mệnh trời cao phái xuống cho hắn. Cho dù có muốn chạy cũng chạy không thoát.

Cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn lên cái trán trơn bóng của nàng, đồng ý với lời thế thiêng liêng mà trang trọng này.

“Một năm sau ta sẽ trở về, biến nàng trở thành thê tử chân chính của ta!”

“Ừ, ta tin chàng.”

Đôi má đỏ bừng rung động lòng người, Diệp Mộ Liễu cắn cắn môi giống như hạ quyết tâm. Sau đó nghiêng đầu hôn lên môi hắn.

“Lý Ngọc, chàng nhất định không được quên ta…”

“Liễu Nhi không tin ta, hay là không tin vào bản thân mình?”

Kết thúc nụ hôn triền miên mãnh liệt, Lý Ngọc nhướng mày cười cười nhìn Diệp Mộ Liễu, bên trong con ngươi đen bóng lóe ra ánh sáng.

Nha đầu này là bảo bối trời cao ban cho hắn, làm sao hắn có thể dễ dàng vứt bỏ được.

“Nhưng ta nghĩ, nếu ta bỏ lỡ nàng, ta sẽ không tìm được cô gái làm cho lòng ta rung động nữa rồi.”

Lời nói trực tiếp, ánh mắt nóng bỏng như vậy làm cho gương mặt đỏ ửng của Diệp Mộ Liễu lan đến tận cổ, ngay cả vành tai xinh xắn cũng đỏ đến muốn nhỏ ra máu.

Nàng kiên định gật đầu, dịu dàng nói:

“Ta cũng vậy!”

Ánh nắng màu vàng xuyên qua khe núi, gió nhè nhẹ lướt qua, cuốn theo từng đợt mưa hoa đào, rơi xuống tóc, xuống người bọn họ, như chứng kiến cho lời hẹn ước của họ.

Ngày hè, sau giờ ngọ, chỉ còn tiếng ve kêu

Bên hồ sen, mùi hương lan tỏa

Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt sắc, mắt ngọc mày ngài, váy áo màu xanh nhạt, lười biếng nằm trên chòi nghỉ mát.

Đang thưởng thức cái gì đó trong tay, một bên nhàm chán nhìn con cá đang vui đùa trong hồ nước. Con ngươi đen bóng không che dấu được sự mệt mỏi và cô đơn.

Diệp Lâm thị đứng một chỗ ở hoa viên cách đó không xa, từ từ nhìn cô gái gầy yếu, không còn cười nói như xưa, không khỏi thở dài một tiếng.

Một lúc sau, nàng mới nhấc váy, khóe môi miễn cưỡng nở nụ cười, nhanh chóng đến gần cô gái.

“Liễu Nhi, đến đây nhìn bức họa này đi.”

“Không nhìn!”

Không cần quay đầu lại Diệp Mộ Liễu cũng biết trong tay mẹ đang cầm thứ gì.

Mở to mắt, tay nàng hơi đưa lên, một hòn đá nhỏ ở trong không khí tạo nên một đường cong, sau đó rơi xuống ao nước, tạo nên đợt sóng lăn tăn.

“Mẹ, nếu người nhàm chán thì có thể thường xuyên ở cùng cha hoặc là thay người làm một bộ quần áo, hay nấu chút canh gì đó, không cần cả ngày suy nghĩ cho con!”

“Liễu Nhi, con nhìn một chút thôi cũng được!”

Diệp Lâm thị giống như đã quen thái độ đó của con gái. Vì vậy, nàng cũng không hề giận, không ngừng cố gắng.

“Đây là Trương công tử, không chỉ có bộ dáng tuấn tú lịch sự mà còn có học thức uyên thâm, hào hoa phong nhã. Trương gia ở huyện Thanh Giang này có danh tiếng lẫy lừng, là nhà giàu số một số hai, cùng với Diệp gia chúng ta cũng coi như xứng.

“Không cần.” Thanh âm từ chối đầy kiên định mà rõ ràng.

“Vậy bức tranh này thì sao? Là Tống Vô Khuyết-Tống công tử, là Hộ bộ thị lang. Quê của hắn ở tại Thanh Giang, lần này là về quê thăm người thân. Nghe nói vị Tống công tử này tao nhã lịch sự, tuấn mỹ kiên cường, năm đó là Trạng Nguyên khi thi Tam Nguyên đó.

“Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi! Con không lấy chồng!”

Nụ cười trên gương mặt Diệp Mộ Liễu trong nháy mắt cứng lại.

“Gả, con nhất định phải gả!”

“Liễu Nhi, đã ba năm rồi, rốt cuộc con muốn phải chờ đến lúc nào mới bằng lòng đối mặt với sự thật!”

Diệp Lâm thị thở dài một hơi, trong nháy mắt lộ vẻ đau lòng.

“Có lẽ nam tử đó sẽ không trở lại!”