Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 64: Là buông tay hay là tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cuộc




Nghe vậy, Thái hậu rũ mắt không nói gì thêm nhưng khóe môi lại quét xuống nụ cười lạnh không dễ phát hiện.

Lúc này Lý Ngọc mới quay đầu, nhìn Diệp Mộ Liễu chân thành nói:

“Liễu Nhi, về chuyện này, tuy Trẫm lừa gạt nàng, nhưng Trẫm đối với nàng là thật lòng, có trời đất làm gương, nhật nguyệt làm chứng. Cho nên, mong nàng tha thứ cho Trẫm, có được không?”

“Không biết Hoàng thượng dùng thân phận Lý Ngọc nói chuyện hay là vẫn dùng thân phận Long Ngự Thiên của Hoàng thượng để nói chuyện với dân nữ?”

Gương mặt kia của Lý Ngọc thật làm cho người ta cảm động, suýt chút nữa Diệp Mộ Liễu mềm lòng. Nhưng khi nàng nâng mắt nhìn thấy khóa môi trào phúng của Thái hậu, từng chuyện cũ ở trong đầu nàng hiện lên.

Mới vừa rồi, ngay lúc nàng tính toán từ biệt với hắn. nam tử này vẫn diễn trò rất tốt. Thì ra nửa tháng nay, biểu hiện của hắn lúc ở trước mặt nàng đều là giả.

Hắn mang theo một lớp mặt nạ, nhìn nàng khóc, nhìn nàng cười, nhìn nàng vì hắn mà phiền não. Nàng giống như kẻ ngu, ở trước mặt hắn làm trò cười cho thiên hạ.

Vẫn cho rằng thời gian bọn họ ở chung không lâu, nhưng nàng có thể hiểu hắn.

Cho tới bây giờ, Diệp Mộ Liễu mới bỗng nhiên hiểu ra, nàng căn bản không biết gì về nam tử trước mắt này.

Hoặc là ba năm qua bất quá người nàng yêu chỉ là ảo tưởng trong đầu nàng, là bóng dáng trong lòng nàng mà thôi!

Mà hiện tại, nàng vì khờ dại ba năm trước mà trả giá thật nhiều.

Không phải không thể thỏa hiệp, không phải là không thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục!

Đến bây giờ, Diệp Mộ Liễu đều hiểu, nàng vẫn yêu hắn như cũ.

Nhưng sau khi biết hắn lừa gạt nàng, nàng vẫn tiếp tục yêu hắn.

Nhưng mà muốn dùng hoàng quyền ép nàng ở lại bên cạnh hắn, hoặc ép nàng dùng chút tình yêu còn sót lại trong lòng để nuốt xuống khẩu khí này, nàng không cam lòng, thật sự không cam lòng.

Không phải không biết nếu mình chỉ cần lùi một bước là có được cả bầu trời rộng lớn. Như cùng hắn sát cánh bên nhau, trở thành vợ của hắn, Hoàng hậu của hắn, hưởng phong quang và vinh quang vô tận…

Nhưng nếu vậy, nàng sẽ vui vẻ sao?

Nếu ở cùng với hắn, lại đâm mũi tên vào tôn nghiêm của chính mình, đâm vào tấm lòng chân thành của mình. Diệp Mộ Liễu biết, cuối cùng một đời, trong lòng nàng sẽ không xóa đực bóng ma đó.

Loại bóng ma này, ở trong giấc mộng của nàng sẽ hành hạ nàng. Để cho lòng nàng một vết nứt, vĩnh viễn không thể vá lại…

“Có gì khác nhau sao? Liễu Nhi. Lý Ngọc và Long Ngự Thiên đều là người nàng yêu, là nam tử yêu nàng, có gì khác nhau sao?’

Nhìn biến hóa khó đoán trên gương mặt Diệp Mộ Liễu, lòng Lý Ngọc từng chút trầm xuống, trầm xuống…

Chưa từng có giây phút nào hắn hội hận như bây giờ!

Cho dù lúc hắn còn là thiếu niên, trong một lần chống lại Hoàng thúc của hắn, trong lòng hắn vẫn chưa từng có hai chữ hối hận.

Nhưng giờ phút này, hắn thật sự rất sợ.

Thật sự hối hận.

Cho tới bây giờ, hắn tình nguyện chống đối với Mẫu hậu, cũng sẽ không thỏa hiệp, dùng kiểm nghiệm chân tình để lừa gạt nàng.

Ba năm trước nàng lấy thân cứu hắn, lấy thân báo đáp hắn. ba năm qua nàng yên lặng chờ hắn. Nếu điều đó không tính là gì, vậy thì còn có gì có thể chứng minh được chân tình đích thực trên thế gian này?

“Với ta mà nói là khác nhau!”

Thu hết sự hối hận của Lý Ngọc vào trong mắt, Diệp Mộ Liễu thở nhẹ một hơi, thản nhiên nói :

“Ta yêu là Lý Ngọc ba năm trước đồng sinh cộng tử với ta mà không phải là Long Ngự Thiên lừa gạt ta như hiện tại.”

Thân thể run lên, khóe môi Lý Ngọc quét xuống vòng cung khổ sở, ý cười một chút cũng không đạt tới đáy mắt.

“Nếu nói như vậy, vậy Liễu Nhi, ta dùng thân phận Lý Ngọc nói với nàng. Giờ khắc này, ta chỉ là Lý Ngọc mà nàng yêu, giữa chúng ta là ngang hàng.”

Chỉ cần hiện tại nàng còn yêu Lý Ngọc, với ta mà nói, đã là hạnh phúc quá x xỉ rồi!

Liễu Nhi, đây là nghiệt do ta tạo thành, ta sẽ từng chút, từng chút bồi thường cho nàng, cho đến khi nàng tha thứ cho ta…

Hiện tại nàng chỉ thích Lý Ngọc cũng không sao cả. Ta sẽ dùng tấm lòng của ta để cảm hóa nàng, cho đến một ngày nàng cũng yêu Long Ngự Thiên.

“Lời ấy của Hoàng thượng là thật sao?”

Khiêu khích nhìn Lý Ngọc, trong mắt Diệp Mộ Liễu lóe sáng.

“Liễu Nhi…”

Ta thật sư làm tổn thương nàng sâu đậm như vậy sao? Cho nên nàng ngay cả chuyện nhỏ này nàng cũng không chịu tin ta sao?

“Ta lấy danh dự của quân chủ Đông Thương quốc thề, những lời nói này của ta là thật lòng.”

“Như vậy, bất cứ hôm nay ta nói gì, làm gì, người sẽ không trách tội ta, cũng không làm kiên kuyj tới cha mẹ ta đúng không?”

Nheo mắt, lúm đồng tiền trên gương mặt Diệp Mộ Liễu so với hoa còn sáng hơn. Ánh sáng nơi đáy mắt như ẩn như hiện.

“Cái này…”

Chần chờ một chút, Lý Ngọc cảnh giác nhìn thoáng qua Diệp Mộ Liễu.

“Xem ra, cái mà Hoàng thượng gọi là chân thành cùng với thành ý bất quá cũng chỉ có vậy!”

Thấy vậy, Diệp Mộ Liễu hừ lạnh một tiếng, cười châm chọc.

Biết nàng đang nói kích chính mình, nhưng giờ phút này Lý Ngọc chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ tự biết. Gật gật đầu, hắn son sắt thề.

“Sẽ không!”

“Như vậy thì tốt, xem ra quả nhiên Hoàng thượng là minh quân a!”

Từ bên hông gỡ xuống miếng ngọc bội hình phương ba năm qu chư từng dời khỏi người một tấc đưa cho Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu rũ mắt nói:

“Lý Ngọc, đây là ngọc bội lúc trước ngươi tặng ta. Bây giờ ta trả lại cho ngươi. Từ nay về sau, chúng ta không còn một chút quan hệ, ngươi đi đường dương quan của người, ta đi cầu độc mộc của ta, hy vọng chúng ta sẽ không gặp lại!”

“Liễu Nhi…”

Lý Ngọc biến sắc, trong lòng như có ngàn vạn kim châm đâm xuống, hắn đau không thể nào thở nổi.

Hít sâu một hơi, theo bản năng chống vào chiếc ghế bên cạnh, có như vậy hắn mới có sức để kiên trì…

“Ta biết bây giờ nàng còn tức giận. Nhưng ngọc bội này, từ lúc ta giao ra, ta đã không nghĩ sẽ lấy lại. Cho nên, dù nàng không muốn, nàng có thể ném nó đi,ta tuyệt đối sẽ không nhận lại.”

Lời nói vừa nói ra, Thái hậu và Du Bạch đều biến sắc: “Hoàng thượng…”

“Như vậy sao?”

Diệp Mộ Liễu không cho là đúng, xoay ngọc bội lên không trung, cười đùa nói:

“Du đại nhân, ngươi và ta có quen biết nhau một chút, ngọc bội này ta tặng cho ngươi vậy.”

Dứt lời liền xoay người rời đi.

Du Bạch cười khổ, lại không dám ném ngọc bội xuống đất, đành vươn tay tiếp nhận ngọc bội…

“Liễu Nhi, nàng muốn đi đâu?”

Thấy nàng đi, Lý Ngọc đưa tay túm chặt cổ tay nàng, sắc mặt hoảng sợ.

“Ta muốn đi đâu thì có liên quan gì đến ngươi sao?”

Thản nhiên liếc hắn một cái, âm thanh của Diệp Mộ Liễu nhưng tảng băng ngàn năm, lạnh đến thấu xương.