Lý Ngọc đẩy cửa ra ngoài, để Diệp Mộ Liễu không kịp phòng ngự một mình trong phòng. Rốt cuộc nước mắt không nhịn được từ trong mắt tràn ra ngoài.
Diệp Mộ Liễu như nghe thấy được, có thứ gì đó trong lòng mình sụp đổ….
Mà Lý Ngọc đứng ở ngoài cửa hoàn toàn không ngờ, hắn chỉ biết bản thân phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Nếu thật sựkhông đi, hắn không thể cam đoan mình còn có thể tiếp tục diễn trò được hay không?
Diệp Mộ Liễu, quả thật nàng là một cô gái tốt. Là cô gái đáng giá để hắn bất chấp tất cả để toàn tâm toàn ý quý trọng và che chở!
“Xuất hiện đi!”
Ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, ở trong hư không liếc một cái. Chỉ trong giây lát, cả người Lý Ngọc từ trong ấm áp biến thành bộ dáng khí thế ngạo thế thiên hạ.
“Xem đủ chưa? Xem đủ thì lăn ra đây cho Trẫm!”
Trong bóng đêm, có một nam tử toàn thân y phục dạ hành từ không trung bay ra. Gương mặt tuấn lãng quét xuống nụ cười cà phất cà phơ.
Bộ dáng lưu manh đó đối với sự tức giận của Lý Ngọc lại coi như không có.
“Hoàng thượng…”
“Mang Trẫm đi gặp chủ tử nhà ngươi.”
Không thèm nhìn hắn một cái, âm thanh Lý Ngọc lạnh băng, mang theo mấy phần kìm nén tức giận.
“Chủ tử của nô tài không phải là Hoàng thượng ngươi đấy sao?”
Thấy vậy, người áo đen nhún vai, gương mặt tuấn tú tràn đầy kinh ngạc, đáy mắt quét xuống sự bỡn cợt như có như không.
“Từ khi nàng đưa ngươi đi, thì chủ tử của ngươi là nàng rồi.”
Dừng một chút, Lý Ngọc nói thêm một câu:
“Ít nhất, bên ngoài thì là như vậy.”
“Sao,… hiện tại đi sao? Hoàng thượng.”
Nghe vậy, người áo đen không sợ chết hỏi một câu. Khóe môi vẫn là nụ cười không đứng đắn.
“Du Bạch!”
Môi mỏng phun ra hai chữ, ánh mắt Lý Ngọc nhìn về nam tử áo đen dậy sóng, làm cho người áo đen thu lại nụ cười nơi khóe môi.
Dựa vào kinh nghiệm hầu hạ chủ tử này nhiều năm, hắn hiểu được thời khắc càng bình tĩnh càng phát tác đáng sợ hơn.
Cho nên, giờ phút này, Du Bạch lựa chọn thời điểm để thu liễm.
“Hoàng thượng, đi theo ta.”