Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 231: Lý Ly tỉnh lại




Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong bốn người ngồi trong phòng khách trò chuyện.

" Nói như vậy chắc chắn đám người Trịnh Nhất Phong có câu kết với Tả tướng Nam Nhạc. " Độc y suy ngẫm nói.

" Con cũng đoán là vậy, vốn lần này đi không mang theo bao nhiêu hy vọng, vậy mà lại nhanh chóng lấy lại được thần long huyết. " Lãnh Hàn Yên thở phào nhẹ nhõm.

" Đúng vậy, đúng là trời không phụ lòng người, tấm lòng của con ông trời đều nhìn thấy. " Độc y cũng cảm thán, đúng là khổ tận cam lại, hy vọng tấm chân tình này của con bé không bị uổng phí.

" Ngày mai chúng ta sẽ tiến hành điều chế thuốc, sư phó đã chuẩn bị tất cả, chỉ cần có thần long huyết là đủ. "

" Vâng, sư phó, mấy năm nay vất vả người. " Lãnh Hàn Yên cảm động nói.

………

Lãnh Hàn Yên và Độc y tiến hành chế thuốc, đến giờ ngọ tam khắc, bốn người có mặt ở hầm băng.

Độc y cảm thán, tên tiểu tử ngươi thật sự có phúc mới được Yên nhi nha đầu hết lòng như vậy, nếu tỉnh lại ngươi dám phụ nàng, ta lại cho ngươi nằm cả đời ở đây lần nữa, không ra được.

Lãnh Hàn Yên xúc động, Lý Ly, chàng chờ nhé, chỉ một chút nữa thôi chàng sẽ khỏe mạnh bình thường, chờ ta.

Đúng là nam tử đầu đội trời chân đạp đất, mỹ nam hiếm có, nhìn qua cũng thấy uy dũng thần võ rồi. Hắn là ai vậy? là người trong lòng Lãnh Yên tỷ tỷ sao?

Không nhìn thì thôi, nhìn thấy rồi Phong Dật Hành mới cảm thấy tình địch của hắn thật có sức uy hiếp, bỗng dưng hắn cảm thấy nhuệ khí bị giảm đi trầm trọng. Không tốt, từ khi nào Phong Dật Hành hắn lại thiếu tự tin như vậy, nếu vậy hắn chẳng khác nào chưa đánh đã thua, phải sửa.

Khi chứng kiến Lý Ly nằm trong quan tài băng, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ riêng mình nhưng tất cả đôi mắt đều dán chặt lên người hắn.

Độc y mở nắp quan tài băng, giải khai tất cả các kinh mạch bị bế quan trên người Lý Ly, sau đó đút thuốc cho Lý Ly uống, còn Lãnh Hàn Yên cũng dùng máu của mình lấy ra trong một cái chén đút cho hắn uống.

Nhìn từng thìa máu đút vào miệng Lý Ly, Phong Dật Hành cảm thấy trái tim co thắt, lồng ngực khó thở, vì sao nàng lại khổ như vậy, hắn có thứ gì tốt mà nàng phải hy sinh như vậy.

Hàng ngày Lãnh Hàn Yên vẫn trích máu cho hắn uống, sau đó lại đút cho hắn từng ngụm thuốc. Kinh mạch đã hoạt động lại bình thường, sắc mặt đã hồng hào hơn trước, có lẽ hắn sắp tỉnh lại rồi.

Mỗi ngày phạm vi hoạt động của nàng ngoài trích máu cho hắn uống thì chính là ngồi bên giường chăm sóc cho hắn, sự hy sinh của nàng ai cũng nhìn thấy trong mắt để ở trong lòng, cảm động không thôi.

Đến ngày thứ năm, sau khi mọi thứ đã xong xuôi, mí mắt nàng cụp xuống không sao mở được, thôi, dù sao hắn cũng chưa tỉnh lại, nàng sẽ ngủ một giấc thật ngon, hy vọng sau khi tỉnh lại sẽ nhìn thấy hắn tỉnh rồi.

Lý Ly nằm trên giường, trong mơ hắn cảm thấy mình như trải qua một đời người, hắn chỉ nhớ hắn ra đi, tìm một nơi thật xa để đón nhận cái chết và hình ảnh cuối cùng hắn ngất đi trong vòng tay của Lãnh Hàn Yên.

Nhưng vì sao, cứ một thời gian hắn lại thấy có người trò chuyện với hắn, bảo hắn chờ nàng, lần nào cũng thế nhưng chẳng lần nào hắn bắt được tay nàng. Lần này thì khác, hắn cảm thấy cả bầu trời đều sáng rực rỡ, có nguồn nhiệt ấm áp truyền qua bàn tay chảy vào trái tim hắn, còn có… còn có thứ gì đó ấm nóng rơi trên mu bàn tay của hắn, thật sự, hắn thật sự cảm nhận được.

Cố gắng, cố gắng nắm lấy nguồn ấm đó, cuối cùng hắn cũng mở mắt ra.

Chói, hắn cảm thấy đôi mắt hắn bị nhòe đi, muốn đưa tay che lấy mắt lại bị cái gì đó chặn lại, khó khăn nghiêng người nhìn qua lại thấy tay hắn đang bị cô nương nào đó cầm chặt. Cô nương đó đang gối đầu lên tay hắn, cả khuôn mặt bị mái tóc che khuất

Một nương sao? Hắn, hắn thật sự không chết sao? Nhìn căn phòng bày trí đơn giản nhưng hết sức ấm áp và xa lạ, hắn biết đây không phải là Hoàng cung Đông Thương quốc cũng không phải là nơi nào đó mà hắn quen.

Nhắm mắt một hồi lại mở mắt, vẫn là cảnh đó, không phải mơ, hắn vẫn còn sống, cố gắng vận một chút nội lực, tuy rằng rất yếu nhưng vẫn có thể làm được, độc của hắn thật sự được giải sao, làm sao có thể.

" Cô nương? " giọng nói khàn khàn nghe không rõ, có lẽ hắn đã rất lâu, rất lâu rồi không nói, hắn cảm thấy khó khăn.

Hắn gọi, cử động mạnh nhưng không biết là lực phát ra không được bao nhiêu hay là người ta ngủ quá sâu mà một lúc lâu vẫn không thấy cô nương đó phản ứng, cố gắng ngồi dậy, lay tỉnh nàng nhưng vẫn không thấy cô nương đó tỉnh lại, hắn đành dùng hết sức rút tay khỏi người cô nương kia nhưng bàn tay bị nắm quá chặt nhưng cô nương kia lại hơi ngửa mặt, lộ ra một nửa mặt của nàng.

" Lãnh cô nương? " Hắn không tin vào mắt mình, sao lại là nàng ấy, bấy lâu nay người chăm sóc cho hắn là nàng ấy sao?

Nhìn sắc mặt Lãnh Hàn Yên trắng đến dọa người, hắn đưa tay chạm vào trán nàng, cảm thấy dinh dính như mồ hôi nhưng sờ vào lại cảm thấy lành lạnh.

" Có ai không? " Hắn cố gắng gọi người, vẫn không thấy ai ở bên ngoài đáp lại, nhìn quanh mới thấy có một bát thuốc để bên cạnh, hắn dùng hết sức cầm lấy và ném thật xa.

Choảng!

Đúng lúc Phong Dật Hành đi qua phòng, nghe thấy tiếng đổ vỡ liền đi vào.

Đập vào mắt hắn là Lý Ly đang cố gắng ngồi dậy, một bàn tay bị Lãnh Hàn Yên nắm lấy, còn nàng vẫn đang gối đầu ngủ say.

Lý Ly thấy nam tử tiến vào liền cảm thấy ngạc nhiên nhưng lại nhanh chóng biến mất.

Cuối cùng vẫn là Phong Dật Hành phản ứng lại trước.

" Huynh đã tỉnh, ta đi gọi Độc y tiền bối tới. " Nói xong liền chạy ra ngoài.

Một khắc sau, Độc y mở cửa đi vào, thấy Lý Ly đã tỉnh liền thở phào nhẹ nhõm nhưng khí nhìn thấy Lãnh Hàn Yên nhắm mắt ngủ say thì nhíu mày.

" Ngươi đã tỉnh, Yên Nhi sao lại ngủ không tỉnh vậy?"

" Độc y tiền bối, nàng… hình như nàng bị sốt. " Lý Ly khó khăn mở miệng.

“Sao?...” Độc y nhanh chóng bế Lãnh Hàn Yên như một cơn gió chạy ra khỏi phòng đi đến phòng bên cạnh.

Lúc Phong Dật Hành quay trở lại chỉ thấy một mình Lý Ly vẫn ngơ ngác ở trên giường.

“Lãnh Yên đâu? Sao huynh lại ngồi đỡ đẫn ở đây?”

“Nàng ấy bị sốt, có lẽ Độc y tiền bối đã mang nàng ấy về phòng nghỉ ngơi.” Lý Ly hồi phục tinh thần đáp.

Phong Dật Hành vừa nghe định chạy qua xem nhưng lại nghĩ Độc y giờ này chắc đang chữa trị cho nàng, hắn có tới cũng chỉ vướng tay vướng chân mà thôi vì vậy đành kéo ghế ngồi xuống.

“Có thể cho ta chén nước sao?” Lý Ly quay sang hỏi.

Nhanh chóng rót cho Lý Ly chén nước, đợi hắn uống xong lúc này hai người mới trò chuyện.

“Ta là Phong Dật Hành, đến từ Nam Nhạc quốc.”

Lý Ly nghe tên đã đoán ra thân phận của hắn ta nhưng hắn nhớ không nhầm hắn chẳng có quan hệ gì tới hắn ta.

“Huynh đang thắc mắc vì sao ta lại ở đây sao?” Nhìn thấy sự hoài nghi trong mắt Lý Ly, Phong Dật Hành cũng không để ý.

“Ta tới đây là để thách đấu nhưng có lẽ ta chưa ra trận đã thua rồi.” Thở dài đầy tiếc nuối, Phong Dật Hành cảm thán. Đúng vậy, hắn chưa đấu đã thua, nhìn nàng mấy ngày qua không để ý tới sức khỏe, không để ý mọi người khuyên can vẫn chăm sóc cẩn thận cho Lý Ly, lấy từng chén máu của mình cho hắn ta mà không một lần nhíu mày, hắn thật sự bội phục nàng, yêu không sâu sẽ không thể nào hy sinh đến mức đó, hắn biết, không có gì có thể chia cách tình cảm của nàng.

“Ngươi nói vậy là sao?” Lý Ly nhíu mày hỏi, hắn bị lời nói của hắn ra làm cho mơ hồ rồi.

" Từ lần đầu tiên gặp Lãnh Yên, ta đã thích nàng ấy, và sau này vẫn thế, vì vậy, sau khi nàng lấy được Thần long huyết trở về cứu người nàng ấy yêu, ta đã theo tới đây. "

Ngừng lại một lát hắn lại nói tiếp.

" Ta thực sự bội phục nàng nhưng lại càng cảm thấy hâm mộ ngươi hơn. Ngươi biết không, ta nghe Độc y tiền bối nói ngươi nằm ở đây đã năm năm. Năm năm qua nàng đi khắp nơi tìm Thần long huyết về cứu ngươi, mỗi năm chỉ qua đây thăm ngươi một lần. Lần này tìm được Thần long huyết, nàng dùng máu của mình làm thuốc duy trì và để giải hết độc trong người ngươi mà năm ngày qua mỗi ngày nàng dùng máu của mình đút cho ngươi, cẩn thận chăm sóc ngươi mà không được nghỉ ngơi tử tế. " Hắn uống một ngụm trà, đôi mắt nhìn qua khung cửa sổ, nhìn hai chú chim đang nhảy nhót trên cành cao.

Mỗi lời nói của Phong Dật Hành như lưỡi dao cứa vào trái tim Lý Ly, vì sao? Vì sao nàng ấy phải làm như vậy? Hắn có gì tốt, đã làm gì được cho nàng, có tài đức gì để nàng vì hắn hy sinh lớn đến như vậy!

Có lẽ, cái mà hắn vẫn thường nghe, được cảm nhận trong mơ chính là thứ nàng mang lại, hắn lại rơi vào trong suy nghĩ của mình.

" Lúc trước ta theo nàng về đây chỉ vì muốn gặp ngươi, muốn đợi ngươi tỉnh lại cạnh tranh công bằng. Nhưng nhìn mấy ngày qua, ta thật sự thua, thua tâm phục khẩu phục, không phải thua ngươi mà là thua nàng ấy, thua thật thảm. Nếu là ta, ta không biết có kiên trì được như nàng ấy hay không? " Phong Dật Hành nói xong liền sải bước ra ngoài, hắn cần tìm một nơi để phát tiết, một nơi để chôn giấu tình cảm mới nảy mầm chưa được bao lâu đã chết từ trong trứng nước của hắn.

Aaaaaaaaaaaaa, đứng trên đỉnh núi, một mình ngổn ngang trong gió, hắn hét lớn một tiếng, lần đầu tiên hắn dành tình cảm cho một người lại nhanh chóng kết thúc như vậy.

" Phong ca ca, huynh đừng buồn nữa, huynh còn có muội, còn có các ca ca cùng huynh. Huynh quay đầu lại nhìn muội một chút có được không? " Mộ Dung Uyển Nhi đột nhiên xuất hiện, từ đằng sau chạy đến ôm chầm lấy hắn.

" … "

" Cả con đường dài như vậy nhưng huynh chỉ biết đi thẳng về phía trước mà không một lần quay đầu nhìn lại, chỉ cần huynh nhìn lại sẽ thấy vẫn có người đợi huynh trở về, có được không, một chút thôi, quay đầu lại nhìn muội có được không? " Khóc lên thành tiếng nghẹn ngào, Mộ Dung Uyển Nhi nàng từ lúc nhìn thấy hắn đã thích hắn, bao nhiêu năm qua vẫn âm thầm quan tâm hắn nhưng hắn.. nàng biết hắn chỉ coi nàng như muội muội giống như các ca ca của nàng nhưng nàng không muốn, nàng muốn hắn thích nàng.

".. " Đáp lại lời nàng chỉ có tiếng gió trong không trung.

" Muội biết muội không xinh đẹp như Lãnh Yên tỷ tỷ, không tài giỏi như tỷ ấy… Muội biết huynh sẽ khó quên được tỷ ấ, nhưng giờ hạnh phúc của tỷ ấy đã tỉnh lại, tỷ ấy nhất định sẽ hạnh phúc. Huynh hãy cho mình một lần hạnh phúc có được không? Có thể cho muội cơ hội làm cho huynh hạnh phúc có được không, Phong ca ca… " Mộ Dung Uyên Nhi vẫn ôm chặt lấy hắn.

" Uyển nhi, ta biết muội thích ta nhưng ta chỉ xem muội như muội muội của mình. " Bình tĩnh lại, Phong Dật Hành cố thoát khỏi cái ôm của nàng nhưng không được.

" Không, muội không muốn, muội đã có hai ca ca rồi, muội không muốn làm muội muội của huynh, muội muốn làm thê tử của huynh, muốn làm cho huynh hạnh phúc. "

" Muội… " Nhìn những giọt nước mắt của nàng, hắn cảm thấy bất lực. Một chữ yêu không thể nói là yêu ngay được, cớ sao cuộc đời lại trớ trêu như vậy?

" Không biết, muội không biết gì hết, muội chỉ cần biết cả đời này không phải huynh không gả, muội chỉ cần biết cả đời sau này của muội sống chính là làm cho huynh quên đi Lãnh Yên tỷ tỷ và thích muội. " Mộ Dung Uyển Nhi quật cường nói.

" Haiz… " Hắn chỉ biết xin lỗi nàng mà thôi!!!