Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 230: Muốn nàng ở lại




Sinh thần của Hoàng thượng Nam Nhạc quốc tổ chức linh đình, sứ giả từ các nước đều đến chúc mừng, con đường trong kinh thành tấp nập hẳn lên.

Trong các tửu lâu, dân chúng nghị luận hết sức náo nhiệt.

“Ngươi đoán xem, sinh thần lần này của Hoàng thượng, ngài ấy có phong Thái tử không?” Một nam tử hỏi.

“Cái này là chắc chắn rồi, chỉ là không biết sẽ chọn Đại hoàng tử hay Tam hoàng tử mà thôi.” Nam tử ngồi bên cạnh chen vào.

“Các ngươi không biết nhìn thời thế sao, Đại hoàng tử đã thất thế, Dung gia là chỗ dựa của hắn đã đổ, làm sao có thể chống lại Tam hoàng tử?” Ngươi câu ta câu nghị luận hết sức sôi nổi.

Sau khi các sứ thần và đại thần dâng quà sinh thần cho Hoàng đế, Hoàng đế phất tay cho Thái giám bên cạnh.

Lão thái giám hiểu ý liền cầm ra một đạo thành chỉ, tuyên đọc: 

“Nhân dịp sinh thần của Trẫm, việc vui càng thêm vui, trước mặt sứ thần các nước, Trẫm ra đạo thánh chỉ này tuyên cáo với thiên hạ: Tam hoàng tử đủ đức đủ tài, có đủ năng lực thay Trẫm làm cho Nam Nhạc trở nên phồn thịnh, nay phong làm Thái tử, giúp Trẫm quản lý triều đình, khiến cho dân chúng an gia lạc nghiệp, khâm thử.”

“Tạ ơn Phụ hoàng.” Mộ Dung Thiếu Khanh lập tức đứng ra nhận thánh chỉ.

“Chúc mừng Thái tử, chúc mừng...” Lời chúc mừng tràn ngập Cung điện.

Triều thần phe Tam hoàng tử vui vẻ chúc mừng thì triều thần phe cánh của Đại hoàng tử như ăn phải mật rắn, khó coi hết sức.

“Ngọc nhi, Thiếu Khanh đã lên làm Thái tử, từ nay chúng ta có thể yên tâm hưởng phúc thôi.” Hoàng đế nắm lấy bàn tay Từ quý phi, dịu dàng nói.

Từ quý phi sau khi được châm cứu và uống máu của Lãnh Hàn Yên thì ba ngày sau đã tỉnh lại, sức khỏe cũng đã bình thường trở lại, giờ đang tràn ngập trong hạnh phúc.

“Được, Hoàng thượng nói gì thần thiếp đều nghe.” Lời của Từ quý phi chọc Hoàng thượng cười vui vẻ, trong khi đó Hoàng hậu và các phi tần thì ghen đỏ mắt.

Trong sương phòng nơi Lãnh Hàn Yên đang ở, hiện tại chỉ có nàng và Phong Dật Hành.

“Lãnh Yên, ta muốn dẫn nàng đến một nơi.”

“Phong giáo chủ, thật ra ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi.” Không đợi hắn nói xong, Lãnh Hàn Yên đã ngắt lời.

“Được, nàng cứ nói trước đi.” Phong Dật Hành mỉm cười để nàng nói trước.

“Ta đã ra ngoài là để tìm Thần long huyết, nay nó đã ở trong tay ta, ta không có lý do gì để ở lại nữa, đã đến lúc để trở về.” Lãnh Hàn Yên thản nhiên nói.

Phong Dật Hành vừa nghe, trái tim chợt co thắt lại, hắn không muốnnàng quay về. Hắn sợ nàng đi sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

“Ta không thể là lý do để nàng ở lại sao?” Nhanh tay cầm lấy tay nàng, đôi mắt và giọng nói của hắn hết sức chân thành.

Lãnh Hàn Yên rút tay ra, nàng biết hắn thích nàng nhưng nàng đã có người mình yêu, nàng phải trở về, có người còn chờ nàng trở về đánh thức hắn, như vậy chỉ có thể tổn thương hắn, phụ phần tình cảm này của hắn.

“Phong giáo chủ, ta biết ngươi thích ta nhưng ta nghĩ ngươi chỉ là ngộ nhận mà thôi, ta có người ta yêu, người đó đang ở nhà chờ ta về cứu hắn, hy vọng ngươi sẽ tìm được một cô nương tốt làm nương tử.” Chỉ tiếc bọn họ không có duyên phận mà thôi.

“Không, ta không phải là ngộ nhận, tình cảm của ta là chân thành, nàng cảm nhận xem, nó đang đập rộn ràng vì có nàng chạm vào nó.” Lại lần nữa nắm lấy tay nàng nhưng lại đặt nó vào nơi trái tim của hắn, để nàng cảm nhận được nhịp đập của trái tim.

“Cảm ơn tấm chân tình của ngươi, ta đã nói rồi, người ta yêu đang chờ ta trở về cứu hắn, thật xin lỗi vì đã cô phụ tấm lòng của ngươi.” Nói xong liền rút tay xoay người vào phòng ngủ.

“Không, ta sẽ không từ bỏ, nam nhân là phải bảo vệ nữ nhân mình yêu thương mà không phải là để nữ nhân mình yêu phải bảo vệ mình, hắn... người đó không xứng với nàng.” Phong Dật Hành gầm lên, bỏ chạy ra ngoài.

Ra đến cửa lại đụng phải Tam công chúa Mộ Dung Uyển Nhi đang đi tới.

“Phong ca ca, huynh làm sao vậy?” Hình như nàng nghe thấy huynh ấy lớn tiếng, còn đi ra từ phòng Lãnh Yên tỷ tỷ. Không phải hai người bọn họ...

…….

Sáng hôm sau, bên ngoài cửa thành

“Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Tam công chúa, hẹn ngày gặp lại.” Lãnh Hàn Yên xoay người bước đi, vừa mới ra khỏi cổng thành đã thấy Phong Dật Hành cưỡi ngựa chạy đến.

“Yên nhi, ta theo nàng trở về, ta muốn xem người nàng yêu là ai, ta muốn cạnh tranh công bằng với hắn.” Phong Dật Hành hắn cả đời anh minh thần võ, uy vũ bốn phương từ khi nào lại thua một người bệnh rồi.

Lãnh Hàn Yên không thèm để ý tới hắn, cưỡi ngựa rời đi.

“Phong ca ca, huynh đi đâu, Uyển nhi cũng muốn đi theo.” Dứt lời nàng ta liền đoạt ngựa trong tay tên lính bên cạnh cưỡi ngựa đuổi theo.

“Phong sư huynh, Uyển nhi, hai người đi đâu vậy?” Ngũ hoàng tử Mộ Dung Thiếu Hoa hô lớn, đáp lại hắn chỉ là đám bụi đất bay ngập trời.

Một tháng sau, lúc nàng từ Nam Nhạc trở về cũng đã truyền tín hiệu cho sư phó, lúc nàng về đến Thiên sơn thì ông ấy đã về trước mấy hôm rồi.

“Yên nhi, con đã về.” Độc y đi tới

" Sư phó, con đã về rồi đây. " Lãnh Hàn Yên nhảy xuống ngựa đi tới trước mặt ông lão.

" Độc y tiền bối. " Hai người Phong Dật Hành và Mộ Dung Uyển Nhi nghe nàng gọi sư phó cũng đoán được thân phận của ông ấy rồi.

" Nhanh đi nghỉ ngơi, ta đã dọn sạch phòng rồi. Có gì ngày mai rồi nói. "

" Vâng. "

" Cảm ơn tiền bối. "

Ba người đáp lại sau đó về phòng nghỉ ngơi.