“Cho nên, lúc độc của Vương gia giải xong chính là ngày ta rời khỏi Hoàng cung.”
“Lãnh cô nương cũng phải đi rồi sao? Thì ra thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tàn.”
Khóe môi quét xuống nụ cười cô đơn, ánh mắt của Lý Ly mơ hồ, cô tịch.
“Nhưng cho dù trên thế gian này không có bữa tiệc nào kéo dài, sớm hay muốn, cuối cùng cũng phải ra đi, đi sớm một chút vẫn tốt hơn.”
Dừng lại một chút, Lý Ly tiếp tục nói.
“Không chừng Lãnh cô nương vừa đi thì Lý Ly cũng phải đi luôn.”
“Sao? Vương gia nói như vậy là có ý gì?”
Nghe vậy, ánh mắt Lãnh Hàn Yên vừa như hiểu rõ vừa mờ mịt.
“Lãnh Yên đi vì đây không phải là nhà của Lãnh Yên, hơn nữa còn có nhiều việc Lãnh Yên cần phải làm, nhưng Vương gia có gia đình sao lại phải như vậy?”
“Lý Ly trời sinh đã thích tự do, thói quen bốn biển là nhà. Lúc trước nếu quốc gia không xảy ra biến cố, chỉ sợ không biết hiện tại Lý Ly đã đi đến đâu?”
Cười cười không cho là đúng, sự lo lắng trong ánh mắt Lý Ly trong nháy mắt tan đi, lại lóe sáng như ánh nắng mặt trời.
Nói tới đây, hắn thản nhiên nhìn Lãnh Hàn Yên, cười trêu chọc:
“Hơn nữa Lãnh cô nương không biết, nếu sau này Lý Ly khi du lịch gặp được kỳ văn dị sĩ, hay thứ gì thần bí, nhất định sẽ nói cho cô nương. Nếu ta không đi, không phải sẽ lỡ thất hẹn với Lãnh cô nương sao?”
Nhớ tới mấy ngày này nàng sống chết quấn quýt lấy Lý Ly nghe hắn nói về chuyện kì quái, Lãnh Hàn Yên không nhịn được mà mỉm cười.
“Vương gia đúng là quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, nếu lúc chúng ta gặp lại, Lãnh Yên sẽ cùng người vui vẻ một hồi, không say không về.”
“Một lời đã định.”
Cười ha hả, Lý Ly sảng khoái đồng ý.
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Chỉ là không biết sau này gặp lại Lãnh cô nương là lúc nào đây?”
“Ta nghĩ sẽ không xa.”
Lãnh Hàn Yên nghiêng đầu, nhìn gương mặt tuyệt mỹ nở nụ cười:
" Vương gia ngài đừng quên, ngài còn đồng ý với Phụ vương ta chuyện gì. Nói không chừng đến lúc đó, ta còn phải gọi Vương gia một tiếng Tỷ phu đấy… "