Khóe môi nở nụ cười, Lý Ly chậm rài đi sâu vào Ngự hoa viên.
Chưa được mấy bước, hắn cảm thấy ngực bị đè nén, cái loại đau đớn đột nhiên mà đến này làm hắn hít thở không thông, cả người phát run.
Sức lực toàn thân như bị rút đi, cho dù Lý Ly có cố gắng hít thở cũng không có cách nào áp chế cỗ khí huyết cuồn cuộn trong ngực.
Sau một trận ho kịch liệt, một dòng máu đỏ tươi từ trong miệng hắn chảy xuống, vẩy lên quần áo màu trắng của hắn.
Từ từ nở rộ thành những bông hoa diễm lệ…
Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, hàm răng cắn chặt bờ môi trắng bệch, tựa như chỉ có như vậy hắn mới có thể bảo trì cho mình thanh tỉnh hơn.
Mới không làm cho chính mình ngã bên trong Ngự hoa viên.
Ít nhất không thể sau khi ngã xuống lại làm cho bọn họ lo lắng….
Ý niệm nhảy ra trong đầu Lý Ly, nhưng ý thức của hắn ngày càng mơ hồ, không rõ...
Chẳng lẽ dư độc trong cơ thể hắn phát tác nhanh như vậy sao?
Trong nháy mắt ngã xuống, trong đầu Lý Ly nghĩ như vậy.
Sau đó, hắn cảm thấy có một đôi tay dang ra đỡ lấy hắn.
“ Hoàng thúc... Lý Ly, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ… “
Âm thanh quen thuộc mang theo sự kinh hoàng rơi vào lỗ tai Lý Ly, ít nhất nàng vẫn còn để ý tới hắn, không phải sao?
“ Bùm “
Trong phòng truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, Thái y, thái giám và cung nữ trong phòng đều cảm thấy rùng mình.
Nhưng không có một ai dám ngẩng đầu lên, trêu chọc vị Đế vương đang nổi giận.
“ Đều là thùng cơm, lăn hết cho Trẫm. Một đám thùng cơ, Trẫm nuôi không các người, độc cũng không giải đươc, đi ra ngoài cho Trẫm, đừng để Trẫm nhìn thấy các ngươi. “
“ Hoàng thượng.”
Kéo kéo tay áo của hắn, trong lòng Diệp Mộ Liễu cũng vừa tức vừa vội, không biết phải làm sao.
Nhưng mà nàng biết, nếu ngay cả nàng cũng rối loạn thì không chỉ không làm được gì còn rối loạn trận tuyến.
“Đừng nóng giận, còn lâu dài, chàng đừng gấp gáp...”