“Chỉ sợ không phải như vậy.”
Lắc đầu, Lý Ly đăm chiêu nói:
“Nếu trúng độc mà nói thì mấy vị thái y không thể không phát hiện ra một chút gì.”
Chu thái y gật đầu, đưa tay dò xét mạch đập của Lý Ngọc, hai hàng lông mày nhíu thành một đường.
“Như thế nào?”
Thấy vậy, trong lòng Lý Ly trầm xuống, khẩn cấp hỏi.
“Chỉ sợ Vương gia nói đúng rồi.”
Đưa tay sờ sờ trán của Lý Ngọc, khóe môi Chu thái y mím thành một đường.
“Lúc trước Hoàng thượng có bệnh trạng nôn mửa, lúc này toàn thân nóng lên, mạch tượng kì quái, như trúng độc mà như không. Nếu vi thần đoán không sai, Hoàng thượng trúng chướng khí và thi độc bên trong Hoàng lăng.”
“Vậy có thể giải hay không?”
Thấy sắc mặt Chu thái y không thoải mái như giọng nói của hắn, Lý Ly biết sự việc không đơn giản như tưởng tượng.
Hô hấp nhất thời bị kìm hãm, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
Hoàng hậu còn chưa tỉnh, Hoàng đế lại hôn mê, không lẽ vận khí của bọn họ lại đen đủi như vậy sao?
“Nếu chỉ là chướng khí và thi độc thì có lẽ Hoàng thượng vì thương tích ám khí trong Hoàng lăng gây ra mà mất máu quá nhiều lại còn ở trong Hoàng lăng quá lâu mới để tà khí thâm nhập vào phổi, cho nên hơi khó giải quyết.”
“Chu thái y, bất luận như thế nào Hoàng thượng cũng không thể có việc gì.”
Dưới ánh nến mờ ảo, biểu tình của Lý Ly có chút dọa người, khóe môi bật ra từng chữ.
“Sự nghiêm trọng ta không cần nói trong lòng ngươi cũng biết rõ, hắn phải sống thì các ngươi mới bình an vô sự, nếu không...”
“Vi thần hiểu rõ.”
Âm thanh lạnh lùng của Lý Ly làm cho Chu thái y cảm thấy ớn lạnh. Gật đầu với Lý Ly, ông ta mới bước đến bàn, viết nhanh một phương thuốc.
“Thần trước mở một đơn thuốc, thay Hoàng thượng khu trừ chướng khí trong cơ thể. Sau đó sẽ chữa ngoại thương của ngài ấy. Còn thi độc nhập phổi thì cần Vương gia cho phép thần kê một phương thuốc gia truyền, nếu thần không cứu được Bệ hạ, mạng già này của thần dù Vương gia không cần thì thần cũng không sống nữa.”
“Đi đi.”
Thâm sâu liếc mắt nhìn Chu thái y một cái, âm thanh của Lý Ly đầy lạnh nhạt