Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 187: Chỉ cần có thể cứu nàng thì ta có thể vứt bỏ tất cả




“Nhưng mà Hoàng thượng, chuyến đi này khó khăn trùng trùng, nguy nan vô cùng, có thể nói là cửu tử nhất sinh...”

Lời nói của hắn chưa xong, đã bị Lý Ngọc một lời cắt ngang.

“Trẫm biết nhưng Trẫm không sợ!”

Vì nàng, cho dù là đầm rồng hang hổ, núi đao biển lửa hắn cũng dám xông vào một lần!

“Ta biết Hoàng thượng không sợ nhưng mà ta sợ! Hoàng thượng có từng nghĩ tới, người là quân chủ của giang sơn này, là Hoàng đế của Đông Thương, mạng của người không phải chỉ là của mình người mà là của toàn dân thiên hạ.”

Trong mắt hiện lên ánh sáng phức tạp, Lý Ly chân thành nói.

“Hiện tại nội loạn hết sức, Hoàng thượng nếu có chút sai lầm nào thì giang sơn xã tắc, lê dân bách tính phải làm thế nào đây? Hoàng thượng người từng nghĩ qua chưa?”

Hắn biết hắn (LN) yêu nàng, nguyện vì nàng mà từ bỏ tất cả.

Vừa vặn bọn họ ở vị trí này nhất định phải đảm đương trách nhiệm mà bọn họ phải gánh vác.

Thời kì đặc biệt này tuy Thái hậu bị bắt giữ, Trịnh Nhất Phong cũng bị diệt trừ nhưng còn nhiều người phía sau bọn họ không biết, chính là như hổ rình mồi nhìn từng nhất cử nhất động, lời nói, hành động của bọn họ.

Bọn hắn không quan tâm đến sống chết nhưng không thể đẩy lê dân bách tính vào trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

Nếu Lý Ngọc chết, Đông Thương quốc nhất định sẽ loạn. Bọn hắn... mưu đồ nhiều năm sẽ thất bại trong gang tấc...

“Vậy Hoàng thúc nói Trẫm nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ ngươi để Trẫm trơ mắt nhìn nàng chết hay sao?”

Lý Ngọc hít một hơi thật sâu, áp chế sự bất đắc dĩ và đau khổ, nhíu mày lạnh lùng nhìn Lý Ly đang đứng đó.

“Muốn Trẫm nhìn nàng từng chút từng chút chết đi, Trẫm không làm được! Hoàng thúc, Đông Thương quốc không có ta còn có người, nhưng với Diệp Mộ Liễu nếu không có nàng, ta không thể nào sống nổi... Vì vậy, Hoàng lăng này Trẫm nhất định phải đi!”

“Hoàng thượng, không được. Hoàng hậu nương nương phải cứu nhưng Hoàng thượng không thể xảy ra sai lầm gì.”

Lý Ly rũ mắt, che dấu ánh sáng lóe ra trong mắt. Gương mặt tuấn mỹ có vẻ uể oải mệt mỏi nhưng vẫn lộ ra ý cười.

“Cho nên Hoàng lăng phải đi nhưng không phải là ngươi mà là ta!”

Chỉ cần có thể cứu nàng, ta cái gì cũng có thể từ bỏ...

“Hoàng thượng, Hoàng lăng phải đi nhưng không phải là ngươi mà là ta! Nếu ở cái nơi phồn hoa này hắn chỉ là một quần chúng vậy tất cả khó khăn hãy để hắn tới gánh vác đi.”

Để tương lai nơi phồn hoa rực rỡ này cho những đôi Đế Hậu yêu nhau sống chết không rời, hưởng những điều tốt đẹp nhất.

Đến giờ phút này, ở trên đời này hắn không còn gì vương vấn nữa!

Dù có chết bất quá cũng chỉ là chuyện thường tình mà thôi..

“Không được, Hoàng thúc, người không thể đi!”

Không thèm suy nghĩ, Lý Ngọc lắc đầu cự tuyệt nói:

“Người đang bị thương lại trúng độc. Với tình hình trước mắt của người không đủ để chống đỡ đến tế đàn ở Hoàng lăng.”

Dừng lại một chút, Lý Ngọc lại nói tiếp:

“Lại nói, Hoàng thúc người đừng quên, tế đàn Hoàng lăng từ trước tới nay chỉ có Hoàng đế mới có thể vào.”

“Cơ thể của ta không quan trọng, ta nhớ rõ trong cung có linh đan giải độc đúng không? Hoàng thượng cho ta ăn một viên là đủ để giải dư độc của ta. Chỉ một chút thôi, Hoàng thượng đừng quên, công phu của người là do thần tự tay dạy dỗ.”

Đáy mắt lóe sáng cực nhanh, Lý Ly nhếch môi nở một nụ cười yếu ớt.

“Hơn nữa, thần vốn là người Hoàng tộc, vì muốn cứu các người mà đi, các thế hệ tổ tông sẽ không bất mãn, trách tội lên thần.”

“Hoàng thúc, người không cần nói nữa. Dù như thế nào đi nữa, Trẫm tuyệt đối không đồng ý.”

Hắn vì bọn họ mà làm đã nhiều rồi, bây giờ, hắn(LN) tuyệt đối sẽ không để cho hắn phải hy sinh...

“Hoàng thượng hãy nghe ta nói...”

Lý Ly nhíu mày, muốn tranh luận thêm thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

“Hoàng thượng, Chu thái y đến đây.”

Âm thanh của Thanh Nhi ở ngoài điện vang lên, Lý Ngọc phất tay cho vào.

“Để cho hắn vào.”

Chu thái y tiến vào, Lý Ngọc nghiêng người tránh một bên nói với hắn.

“Chu thái y, Hoàng thúc đang bị thương còn trúng độc, ngươi nhanh nhìn Hoàng thúc xem sao, ngoài ra, ngươi nhanh chóng mang linh đan giải độc cho Hoàng thúc một viên.”

“Vâng.”

Chu thái y hạ hòm thuốc xuống, cung kinh khom người với Lý Ngọc và Lý Ly. Cuối cùng lại cẩn thận nói với Thanh nhi:

“Lấy linh đan giải độc cần phải nhờ đến Thanh nhi cô nương đi một chuyến rồi.”

Thanh nhi gật đầu, buông cái bát sứ trắng trong tay, phúc thân với Lý Ngọc:

“Hoàng thượng, bữa sáng Ngự thiện phòng làm canh cá Lư cho Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng nhân dịp canh còn nóng mau đút cho nương nương đi.”

Dứt lời, Thanh nhi xoay người rời đi. Lý Ngọc nhìn canh cá Lư đặt trên bàn, sau đó lại nhìn Lý Ly, cũng không có ý muốn rời đi.

“Chu thái y, trước thay Hoàng thúc bắt mạch đi.”

“Vâng, Hoàng thượng.”

Chu thái y gật đầu, đến bên người Lý Ly. Ngón tay đặt lên mạch đập ở cổ tay Lý Ly, bỗng dưng biến đổi, trong mắt hiện lên sự phức tạp đầy hoang mang và kinh hoàng.

Chu thái y muốn mở miệng, Lý Ly liếc mắt một cái, ánh mắt sắc bén mang theo mấy phần nhắc nhở.

Chu thái y theo bản năng co rúm người lại, lời nói đến miệng lại nuốt xuống.

“Hoàng thượng, người trước cho Hoàng hậu nương nương ăn đi, rồi quay lại xem kết quả thần khám bệnh. Dù sao tạm thời Chu thái y sẽ không đi. Nhưng Hoàng hậu nương nương lại chờ không kịp đấy...”

Dứt lời, hắn lại nghiêng người liếc mắt nhìn Chu thái y một cái, nhếch môi thản nhiên nói:

“Ngươi nói đi, Chu thái y.”

Lạnh nhạt không tìm thấy dấu vết, nhưng khí tức lại hết sức cường đại làm cho Chu thái y cảm thấy áp lực.

Theo bản năng gật dầu, hắn rũ mắt nói:

“Đúng vậy, Hoàng thượng, về phía Hoàng hậu nương nương... so với Vương gia ở đây... quan trọng hơn một chút.”

Nghe vậy, Lý Ngọc có chút động, sau giây lát im lặng, hắn cũng gật đầu, nhướn mày nói:

“Chu thái y, vậy Hoàng thúc liền giao cho ngươi. Nếu người có một chút sai lầm, Trẫm sẽ hỏi tội ngươi!”

Lý Ngọc bưng bát canh cá Lư đi, còn Chu thái y lại toát mồ hôi lạnh.

Trong Tử Vi cung có một nam một nữ hai bệnh nhân nhưng đó đều là mạng người!

Vậy mà Hoàng thượng lúc nào cũng không quên nói một câu: Nếu có một chút sau lầm thì sẽ hỏi tội ngươi.

Suy cho cùng hắn không thể làm gì, chỉ có thể vô lực mà thôi. Xem ra cái mạng già này của hắn sớm hay muộn cũng không bảo vệ được!

“Vương gia...”

Nhìn người khởi xướng vụ này vẫn ung dung nửa nằm trên giường êm, Chu thái y ngẩng đầu lau mồ hồi bên thái dương, cẩn thận thăm dò hỏi:

“Vương gia có muốn Cựu thần nói vết thương của người cho Hoàng thượng hay không?”