“Cái gì mà kêu hết cách xoay chuyển?”
Gắt gao túm chặt áo Thái y, sắc mặt Lý Ngọc tối tăm, con ngươi đen thâm thúy, hiện lên một tia sát ý.
" Kiếm cũng đã rút, Hoàng hậu vẫn còn hơi thở mà ngươi lại nói với ta là hết cách xoay chuyển ? Ngay cả người cũng không cứu sống được thì ta nuôi đám phế vật các ngươi làm cái gì ? "
Một tay đẩy lão Thái y ngã trên mặt đất, trong lòng Lý Ngọc co rút lại, đau đến toàn thân run lên, huyết dịch bên tai ngừng chảy, vang lên tiếng ong, ong.
Giây phút này, sức lực của hắn như bị rút sạch, cả người choáng váng hoa mắt. Nếu bên cạnh không có cái bàn chống đỡ chỉ sợ hắn đã té ngã trên mặt đất.
Ngày đó lúc hắn phát hiện Diệp Mộ Liễu vẫn còn hơi thở, cái cảm giác mất mà được lại chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc đời này mà hắn có được,
Ai ngờ thuận lợi rút kiếm nhưng Diệp Mộ Liễu hôn mê trọn vẹn ba ngày ba đêm, vẫn chưa tỉnh lại. Lúc này đám lang băm lại nói cho hắn, thuốc và kim châm cũng vô dụng, hết cách xoay chuyển.
" Bẩm Hoàng thượng, không phải vi thần không tận tâm tận lực, nhưng Hoàng thượng bị tổn thương đến tâm mạch. Mất máu quá nhiều… Vi thần cũng thúc thủ vô sách… "
Mười mấy Thái y phát run quỳ trên mặt đất, cẩn thận nói.
“Nếu nàng chết, các ngươi cũng chuẩn bị hậu sự đi!”
Thân hình Lý Ngọc nhoáng lên một cái, một tay nỗ lực chống lấy cái bàn, một tay che ngực, phun ra một ngụm máu đen.
" Hoàng thượng ! "
Đám người Thái y kinh hãi, tiến lên đỡ Lý Ngọc lung lay sắp đổ.
" Trẫm không có việc gì. "
Phất tay áo, Lý Ngọc nhắm mắt, khóe môi quét xuống vòng cung đầy tuyệt vọng.
" Trẫm chỉ là khó thở công tâm mà thôi… Chu thái y, thật sự không cứu được sao ? Dù bằng phương pháp nào, trả giá lớn như thế nào Trẫm đều nguyện ý. Chỉ cần ngươi có thể cứu được Hoàng hậu của Trẫm ! "
“Bẩm Hoàng thượng, nếu có thể tìm được Long Linh châu, có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển… "
Trầm ngâm một lúc lâu, rốt cuộc Chu thái y cũng chần chờ mở miệng.
“Long Linh châu?”
Nghe vậy, đáy mắt Lý Ngọc lóe sáng lại ảm đạm xuống, tất cả đều tuyệt vọng.
Long Linh châu vốn là quốc bảo của Đông Thương quốc, từ lúc khai quốc tới nay vẫn là thứ trân quý của các đời Hoàng đế. Nghe nói có thể cứu được người chết sống lại, thay da đổi thịt, cải tử hồi sinh.