Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 163: Dụ rắn ra khỏi hang




“ Nhưng mà, việc này tuyệt đối không phải do Tây Việt quốc gây nên. “

“Vì sao?”

Thấy Lý Ly chắc chắn như vậy, đáy mắt Lý Ngọc xẹt qua tia sáng, nhíu mày hỏi.

“Vì sao Hoàng thúc có thể khẳng định như vậy? Không lẽ...”

Một ý niệm chợt lóe trong đầu Lý Ngọc, nhưng bị hắn phủ định.

“Không, điều này sao có thể?”

“Không sai.”

Lẳng lặng nhìn Lý Ngọc, trong mắt Lý Ly có chút vui mừng, có tán thưởng, có cảm thán, như trút được gánh nặng.

Đứa cháu này hắn nhìn lớn lên, là Hoàng đế trẻ nhất ở Đông Thương quốc, rốt cuộc cũng trưởng thành trở thành một con hùng ưng.

Từ từ học được dùng sức mạnh của bản thân, trí tuệ của bản thân, dùng cánh chim của hắn để bảo vệ quốc gia này, cũng là bảo vệ một người.

“Hoàng thượng nghi ngờ không sai. Trận chiến tranh này chỉ là một vở kịch mà thôi.”

“Các ngươi đang nói gì vậy? Tại sao ta không hiểu cái gì?”

Thấy hai người nói như đánh đố nhau, Diệp Mộ Liễu khó hiểu hỏi.

“Chất nhi lắng tai xin nghe.”

Đôi mắt sáng lên, Lý Ngọc khom lưng, thâm sâu nhìn Lý Ly.

“Thật ra, năm đó lúc ta đi du lịch, có một chút duyên phận với Hoàng đế Tây Việt quốc. Cho nên nhờ vào giao tình này, ta khẩn cầu nhờ hắn giúp ta một tay. Do đó, xung đột nhỏ ở biên cảnh từ đầu đến cuối chỉ là đợt tung hỏa mù mà thôi. Thực ra, Tây Việt quốc chính là tới giúp đỡ chứ không có dã tâm.”

“Vì sao?”

“ Lấy giang sơn về tay cũng cần có người thay hắn bảo vệ mới được chứ! “

“Không sai, Quốc chủ Tây Việt đúng là người có tài mưu lược kiệt xuất, nhưng hậu duệ của hắn...”

Thì ra là thế.

Nghi hoặc trong lòng Lý Ngọc lúc này mới tiêu tan. Cúi đầu nghĩ nghĩ, lại tiếp tục hỏi:

“Hoàng thúc diễn một vở kịch như vậy là muốn đối phó với Trịnh Nhất Phong đúng không?”

“Đó là tất nhiên. Nếu muốn đánh rắn thì trước phải dụ rắn ra khỏi hang.”

Ánh mắt trong veo mà lạnh lùng của Lý Ly trong nháy mắt sắc bén.

“Không bắt được con sâu mọt Trịnh Nhất Phong này ta làm sao có thể yên tâm giao lại giang sơn này cho Hoàng thượng được đây? Đông thương quốc trong tay Hoàng thượng làm sao có thể phồn vinh giàu mạnh được đây?”

“Xem ra Hoàng thúc đã có toàn bộ kế hoạch.”

Thâm sâu liếc mắt nhìn Lý Ly một cái, đáy mắt Lý Ngọc có chút kính nể, cảm thán và vui sướng. Còn có một chút hiểu rõ, có một thứ gì đó không nói nên lời...

Để cho hắn cảm thấy cực kì mâu thuẫn.

Cho dù lúc tuổi trẻ với những năm tháng hận hắn, tất cả vẫn như vậy.

Khí đó hắn hận Hoàng thúc muốn đoạt hoàng quyền giang sơn xã tắc của hắn, nhưng lại vì tài trí mưu lược kiệt xuất, tài trí, võ công cao cường của hắn (Lý Ly) mà cảm thấy tiếc nuối.

Thời trẻ cảm thấy đó là một loại khuất nhục.

Hắn làm sao có thể kính nể một người là kẻ địch của mình được?

Vì vậy, yêu hận theo năm tháng từ lúc thiếu niên đến lúc Lý Ly chết mới thôi.

Mà hiện tại, toàn bộ hiểu lầm đều được cởi bỏ. Từ tận đáy lòng hắn cảm thấy hết sức may mắn.

May mắn vì cho tới hiện tại hắn không phải là kẻ thù của hắn (Lý Ly).

May mắn cho tới bây giờ hắn (Lý Ly) đều không dòm ngó tới giang sơn của hắn.

May mắn hắn (Lý Ly) vẫn kiên định đứng bên cạnh hắn.

Nếu không, lấy trí tuệ thời niên thiếu của hắn thì làm sao có thể là đối thủ của hắn (Lý Ly).

Cho dù là hiện tại đối mặt với đối thủ cường hãn như Lý Ly, Lý Ngọc cũng không thể nắm chắc có thể toàn thắng được hay không.

Bất quá cũng không sao, hắn sẽ cố gắng, cố gắng để đuổi kịp.

Vì quốc gia, vì con dân của hắn cũng vì nữ nhân hắn yêu.

“Như vậy, Hoàng thúc và Tây Việt quốc chủ trao đổi điều kiện gì?”

Hắn tuyệt đối không tin, người giảo hoạt như quốc chủ Tây Việt sẽ vô điều kiện giúp đỡ Lý Ly.

Cho dù là đúng như lời Lý Ly nói, bọn họ từng có đoạn giao tình cũng không đủ để cho quốc chủ Tây Việt quốc đưa mình vào nguy hiểm khi hai nước liên thủ mà trợ giúp cho Lý Ly.

Trừ khi, Lý Ly chấp nhận điều kiện nào đó khiến cho hắn không thể nào cự tuyệt.

Mà điều kiện này là gì đây?

“Ta đáp ứng hắn một yêu cầu.”

Nhìn Diệp Mộ Liễu một cái, Lý Ly rũ mắt thản nhiên nói.

“Nếu hắn có thể thành toàn cho ta chuyện này thì ta sẽ thực hiện yêu cầu của hắn.”

Nghe vậy, trong lòng Diệp Mộ Liễu cảm thấy thất vọng.

Lời nói này không phải như không nói gì sao?