“Ban đầu ta chỉ cảm thấy kỳ quái, Thanh nhi làm sao có thể đối với vị Hoàng hậu không có căn cơ như ta trung thành như vậy. Sau này Hoàng thượng nói Thanh nhi là người hắn đặc biệt lựa chọn cho ta, ta mới không nghi ngờ nàng ấy.”
Cười cười lắc đầu, Diệp Mộ Liễu cẩn thận nhớ lại.
“Cho đến tối nay, Hoàng thúc để lại lá thư trên bàn cho ta, mới để ta nghi ngờ Thanh nhi lần nữa nhưng mà cũng chỉ là hoài nghi mà thôi. Ta cũng không nắm chắc, mãi đến lúc Hoàng thúc xuất hiện...”
“Vì sao?”
Nghe vậy, Lý Ly và Lý Ngọc cùng nhau hỏi.
“Bởi vì đêm nay ta một mực ở trong hoa viên của Tử Vi cung, chưa từng rời khỏi. Mà muốn vào tẩm cung của ta, dù đi theo đường nào nhất định phải đi qua hoa viên.”
Nâng mắt nhìn Lý Ngọc đang mỉm cười, đáy mắt của Diệp Mộ Liễu lóe lên tia giảo hoạt.
“Cho dù võ công của Hoàng thúc có cao tới đâu, nếu muốn vào tẩm cung của ta để lại bức thư, lại làm cho ta không thể phát hiện, không phải là việc dễ có phải không?”
“Đúng vậy, xem ra, lần này ta có cẩn thận như thế nào cũng để lại sai sót rồi.”
Đưa tay sờ sờ mũi, môi mỏng Lý Ly mở ra.
“Được rồi, vấn đề về Hoàng thúc ta đã hỏi xong, kiếp tiếp đến lượt người.”
Đưa mắt nhìn sang Lý Ngọc, nụ cười trên gương mặt Diệp Mộ Liễu trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.
“Hoàng thượng tự mình nói, từ lúc nào người thì hoài nghi ta?”
“Liễu Nhi, lời này của nàng... vi phu lúc nào thì hoài nghi nàng chứ?”
Thấy nàng nhìn mình chằm chằm, Lý Ngọc vội vàng nhún vai, cười hết sức vô tội.
“Đừng nói cho ta, đêm nay không phải người cố ý theo dõi ta chứ?”
Oán hận trừng mắt, Diệp Mộ Liễu nhíu mày hỏi.
“Nên nói, trận theo dõi đêm nay cũng là Hoàng thúc cố ý an bài phải không?”
“Không, không phải ta.”
Không để ý tới ánh mắt cầu cứu của Lý Ngọc, Lý Ly cười như muốn bỏ đá xuống giếng.
“Toàn bộ chuyện đêm nay là kinh hỉ ngoài ý muốn. Ta biết Hoàng thượng điều tra ta, nếu ta cố gắng bày ra bố cục này cho Hoàng thượng thấy, chỉ sợ hắn sẽ nghi ngờ ta. Cho nên, Bổn vương chỉ muốn để cho nương nương nhìn thấy toàn bộ. Để ngươi chuyển cáo tới Hoàng thượng, lại không nghĩ rằng, ngay cả ông trời cũng giúp ta...