Diệp Mộ Liễu vừa dứt lời thì thân thể Trịnh Ngọc Uyển run lên, trong nháy mắt sắc mặt trắng như tờ giấy.
Thu hết phản ứng của nàng ta vào mắt, Diệp Mộ Liễu nhếch môi lạnh lùng cười, tiếp tục nói:
“Thế gian này không có bức tường nào mà không bị gió lùa qua, nô tì không tin hung thủ có khả năng thực hiện không ai biết.”
“Hoàng hậu nói không sai, nếu vậy cứ theo lời Hoàng hậu nói tiếp tục điều tra tiếp.”
Thâm ý liếc mắt nhìn Diệp Mộ Liễu một cái, đáy mắt lóe sáng, sâu như đáy hồ, sâu không lường được.
“Không cần nữa.”
Đúng lúc Trịnh Ngọc Uyển trầm xuống thì bỗng dưng Lý Ngọc xua tay nói:
“Chuyện này không cần phải tra nữa.”
“Hả...?”
Lời nói vừa dứt, không chỉ Diệp Mộ Liễu mà cả Trịnh Ngọc Uyển và Thái hậu và cung nữ, thái giám đều kinh ngạc nhìn Lý Ngọc.
“Hoàng thượng, vì sao?”
Lúc sau, Thái hậu đăm chiều thay mọi người hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Bởi vì vừa rồi Thanh nhi có nói với Trẫm bọn họ có thù riêng, không phải là bị giết mà là vì báo thù mà dẫn đến cái chết.”
Lời nói vừa dứt, mọi người đều ồ lên.
Lời nói dối vụng về như vậy, không chỉ Diệp Mộ Liễu không phục mà mọi người ở đây đều cảm thấy chấn kinh.
Hoang mang nhìn Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu tràn đầy khó hiểu và ủy khuất.
Nàng không hiểu vì sao sự tình rõ ràng là nhằm vào nàng, Lý Ngọc cũng tin tưởng nàng đứng về phía nàng.
Nhưng giờ lại bác bỏ lời của nàng, không cho nàng tiếp tục điều tra chủ tử phía sau.
Lý Ngọc này rốt cuộc trong hồ lô chứa thuốc gì?
Lúc này trong lòng Diệp Mộ Liễu trùng xuống như mây đen bao phủ, không nhìn thấy được ánh sáng.
“Thanh nhi, việc này là thật sao?”
Trong lúc tràn đầy khó hiểu, Thái hậu nhíu mày hỏi.
“Bẩm Thái hậu nương nương, việc này là chính xác.”
Gật đầu, Thanh nhi rũ mắt nói.
“Vậy tại sao lúc trước ngươi không nói?”
Nghe vậy, ánh mắt Thái hậu lạnh lùng, tiếp tục dò hỏi.
Diệp Mộ Liễu nâng mắt, rõ ràng nhìn thấy đáy mắt Trịnh Ngọc Uyển lóe lên như trút được gánh nặng.