Biết rõ giống như dùng rượu độc để giải khát cũng sẽ không thể kéo được lâu dài nhưng Diệp Mộ Liễu cũng cố chấp.
Mỗi khi triền miên cũng Lý Ngọc đều cảm thấy hết sức đau khổ, giống như mỗi lần như vậy, mỗi khắc đó đều giống như ngày tận thế.
Hôm nay tia nắng ban mai, Diệp Mộ Liễu đi bộ trở về. Bởi vì đêm qua Lý Ngọc nhận được cấp báo nơi biên quan, nói Tây Việt quốc nhiễu loạn dân chúng ngày càng nhiều. Cấp báo này làm cho lòng Lý Ngọc càng phiền muộn.
Vì vậy đêm nay, Lý Ngọc luôn luôn dịu dàng lại có thái độ khác thường, dị thường dũng mãnh, một lần lại một lần muống nàng, lần lượt mạnh mẽ tiến công, có thể so với đêm đại hôn của bọn họ.
Diệp Mộ Liễu bị lăn qua lăn lại một đêm hiện tại đang nghỉ tạm trong phòng, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Nương nương, người còn nghỉ ngơi sao?”
Giọng nói của nữ tử quen thuộc truyền đến từ trong miệng Thanh nhi, Diệp Mộ Liễu vừa nghe, bỗng dưng xoay người rời khỏi giường.
Bởi vì nàng biết, Thanh nhi biết rõ cách làm việc của nàng và giờ giấc nghỉ ngơi. Nếu không có chuyện gì quan trọng, tuyệt đối nàng ấy sẽ không quấy rầy mộng đẹp của nàng.
“Tiến vào.”
Thanh nhi tiến lên, gương mặt không tốt, ẩn ẩn mấy phần buồn bực.
“Có chuyện gì?”
Từ từ chỉnh sửa quần áo, Diệp Mộ Liễu nhíu mày nói.
“Nương nương, sáng nay ở Tử Vi cung bắt được một tên trộm.”
“Sao...? Nói cho Bản cung nghe xem một chút.”
Sắc mặt hơi thay đổi, Diệp Mộ Liễu mím môi nói.
“Nương nương đều biết, nô tỳ mỗi đêm đều canh giữ bên trong tẩm cung của nương nương, đến lúc nương nương trở về thì mới lặng lẽ rời đi. Nương nương tange sáng mới về, hôm nay lại về trễ một chút cho nên nô tỳ cũng ra ngoài trễ một chút.”
Cúi đầu suy nghĩ, Thanh nhi mở miệng.
“Ai ngờ lại thấy tiểu Lý tử đang trực ở ngoài điện hốt ha hốt hoảng rời đi. Nô tỳ thấy sắc mặt hắn lén la lén lút, nên chú ý hơn một chút. Nhìn thấy hắn mang theo một bọc nhỏ đến chôn bên cạnh một cây liễu lớn ở phía Tây của Ngự Hoa viên.
“Sau đó thì như thế nào?”
Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu có thể đoán được phần nào chân tướng, lại bất động thanh sắc hỏi.
“Sau đó nô tỳ bắt hắn tại trận. Mở túi quần áo hắn vừa chôn lại phát hiện bên trong đều là đồ vật Tiểu Lý tử ăn trộm ở Tử Vi cung, trong đó có cái này.
Nói xong, Thanh nhi đưa một cây trâm Phượng Vân cho Diệp Mộ Liễu, sắc mặt phẫn nộ.
“Tiểu Lý tử này quá lắm, trộm vặt còn chưa kể, đã dám ăn cắp vật này. Lỡ may...”
Chi người trong cung mới biết, Phương Vân trâm nay là phụ hoàng của Bắc Thiên Tuyết, Bắc Minh đế đưa lễ vật cho tân hôn của nàng và Lý Ngọc.
Nếu cây Phượng Vân trâm bị mất, chỉ sợ đến lúc đó Diệp Mộ Liễu nàng sẽ không có câu trả lời thỏa đáng.
Trong đầu lóe sáng, nhưng nhanh đến mức Diệp Mộ Liễu không thể nào bắt được.
Mím môi suy nghĩ, nàng nâng mắt hỏi:
“Thanh nhi, ta hỏi ngươi, bình thường tiểu Lý Tử như thế nào?”
“Vẫn còn sạch sẽ (kiểu ko tọc mạch, trộm cắp, phạm lỗi gì ý), hắn tiến cung được bốn năm, chưa từng nghe nói hắn có hành vi này. Nếu không hắn đã bị nô tỳ đuổi ra khỏi Tử Vi cung từ lâu rồi.”
Thời gian lâu sau nàng mới biết được thì ra Thanh nhi là người Lý Ngọc cố ý đặt bên người nàng.
Nhưng đối với Thanh nhi nàng luôn luôn yên tâm.
Nghe vậy, nàng gật gật đầu, tiếp tục hỏi:
“Nếu đã như vậy, ngươi điều tra thêm, trước khi Tiểu Lý tử đến Tử Vi cung chúng ta, đã từng hầu hạ ở cung điện nào? Chủ tử nào?”
“Không cần tra xét.”
Đôi mắt Thanh nhi sáng lên, trong nháy mắt đã hiểu được ý tứ của Diệp Mộ Liễu.
“Nô tì biết ai là chủ tử rồi.”
Diệp Mộ Liễu không nói lời nào, chỉ nhìn nàng, trong lòng có chút nặng nề.
“Trước khi tiểu Lý tử tiến cung hầu hạ nương nương, đã từng là người hầu của Hoáng quý phi, lại bị Hoàng quý phi lấy lý do hắn lười biếng, đuổi ra khỏi cung, nhưng không biết vì sao không có hình phạt gì lớn.”
Nói đến đây, Thanh Nhi dừng lại một chút, rất lâu sau mới cắn môi nói:
“Nương nương cho rằng, chuyện này không đơn giản chỉ là trộm vặt?”
“Ngươi nói xem?”
Đáy mắt hiện lên một chút ủ dột, Diệp Mộ Liễu không trả lời mà hỏi lại.
“Thanh nhi, ngươi nói nếu là Phượng Vân trâm này, Thái hậu có mượn cơ hội này làm khó cho ta không? Bắc Thiên Tuyết có vì chuyện này mà có khúc mắc trong lòng? Trong hậu cung này, người nào là người có lợi nhất?”
“Nô tỳ hiểu rồi.”
Thanh nhi vẫn luôn thông minh, chỉ cần Diệp Mộ Liễu nói một chút đã hiểu được mấu chốt trong đó.
“Theo ý nương nương, việc này nên xử lý như thế nào mới tốt?”
“Tất nhiên là phải xử lý. Trước phái người thẩm vấn hắn đi. "
Cúi đầu nghĩ nghĩ, trong mắt Diệp Mộ Liễu hiện lên sự ngoan độc, một lúc sau mới nói:
" Dù hắn nói như thế nào, đều cho người đánh 20 đại bản, nhớ kỹ, không nhẹ, chỉ cần người không chết. Hôm nay Mẫu hậu đến Tây Sơn tự dâng hương, đợi đến lúc nàng về, ta sẽ bẩm báo chuyện này cho nàng. "
Nếu các nàng không chịu để cho nàng bớt việc, nàng cũng muốn cho bọn họ xem, nàng không phải là người để yên cho người khác bắt nạt !
" Vâng, nô tỳ rõ rồi. "
Dứng phúc thân với Diệp Mộ Liễu, Thanh nhi xoay người vội vã rời đi.
Thấy vậy,Diệp Mộ Liễu thở dài, lúc này mới từ từ nằm xuống.
Không biết vì trong lòng không yên hay vừa rồi bị làm phiền nên hoàn toàn mất ngủ.
ẩn ẩn bên trong như có gì đó quấy nhiễu Diệp Mộ Liễu. Mây đen bao phủ làm cho nàng không có cách nào đẩy những đám mây ra khỏi sương mù để có thể thấy rõ…
ngày hôm sau Thái hậu hồi cung, Diệp Mộ Liễu sớm rời giường.
Sau khi rửa mặt xong, ra lệnh cho Thanh nhi dẫn tiểu Lý tử tới. Ai ngờ thời gian chưa qua nửa ly trà, Thanh nhi quay lại, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt kinh hoàng.
" Nương nương, chuyện lớn không tốt rồi. "
Trong lòng Diệp Mộ Liễu trầm xuống, trái tim đập nhanh hơn mấy phần.
" Đừng vội, xảy ra chuyện gì, cứ từ từ nói. "
" Tiểu Lý tử, hắn đã chết "
Hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn định suy nghĩ đang phân loạn, lúc này Diệp Mộ Liễu mới mở miệng hỏi.
" Đã chết ? Không phải đã bảo các ngươi phải giữ lại tính mạng của hắn sao ? "
Diệp Mộ Liễu biến sắc, có dự cảm không tốt dâng lên trong lòng.
“Nô tỳ nhớ lời dạy bảo của nương nương, một chút cũng không hơn. Hôm qua tiểu Lý tử bị phạt, là nô tỳ trong coi, nô tỳ cẩn thận xem xét, đại bản tuy đánh cho hắn da tróc thịt bong nhưng nhất định không thể lấy được mạng của hắn. "
Khóe môi Diệp Mộ Liễu nhếch lên, sắc mặt đen như mực. Thanh nhi vội vàng giải thích.
" Hơn nữa nô tỳ còn phái người bôi thuốc cho hắn, là muốn hắn sống lâu thêm mấy ngày, thêm một chút hành hạ. "
“Vậy thì như thế nào?”
Nhíu mày, Diệp Mộ Liễu lâm vào trầm từ, lúc sau mới tiếp tục hỏi:
“Đúng rồi, là ai trông coi tiểu Lý tử?”
“Là Triệu Ngũ.”
Lúc này Thanh nhi mới nhớ tới người mấu chốt, vì thế mím môi đáp:
“Là Triệu Ngũ.”
“Vậy Triệu Ngũ đâu?”
Mày hơn chau lên, vòng cung nơi khóe môi của Diệp Mộ Liễu trong nháy mắt sắc bén hơn.
“Lúc này nô tỳ phát hiện người đã chết, nhất thời kinh hoảng mà quên chú ý giữ hắn...”
Nghe vậy, Thanh nhi sợ hãi liếc mắt nhìn Diệp Mộ Liễu một cái, áy náy nói.
“Phái người đi tìm Triệu Ngũ, không cần hạn chế trong phạm vi trong Tử Vi cung nhưng không được bứt dây động rừng, nhớ, phải bí mật hành sự!”
Trong lòng Diệp Mộ Liễu trầm xuống, tự biết bản thân trong lúc vô ý rơi vào cạm bẫy hoàn hảo của người khác.
“Đi, chúng ta đi xem một chút.”
Thanh nhi gật đầu, rất nhanh an bài thỏa đáng. Bên trong phòng giam tiểu Lý tử Diệp Mộ Liễu đang xem xét hiện trường.
“Nương nương, như thế nào?”
“Ngươi đến, giúp tở cởi quần áo của hắn, kiểu tra xem vết thương trên người hắn.”
Bởi vì Diệp Mộ Liễu tử nhỏ đã sinh ra ở Huyện nha, thường nhìn chuyện thẩm án, đối với khám nghiệm tử thi cũng không xa lạ, chỉ ngại thân phận cùng nam tử khác biệt, không tiện tự mình làm.
Vì thế chỉ tiện tay chỉ một thái giám hỗ trợ.
Kết quả kiểm tra, sắc mặt Diệp Mộ Liễu ngày càng khó coi, nhất là phát hiện vết thương ghê người trên cơ thể tiểu Lý tử, làm cho sắc mặt nàng đen lại, gần như có thể vắt ra nước.
“Đây đều là ngày hôm qua các ngươi làm?”
Chỉ vào những vết thương, ánh mắt Diệp Mộ Liễu như lưỡi dao, sắc bén, quét về phía Thanh nhi.
“Nương nương, nô tỳ lấy đầu ra thề, hôm qua trừ đánh tiểu Lý tử hai mươi đại bản thì không chạm vào hắn chút nào! Những vết thương này không biết từ đâu mà có.”
“Bùm” tiếng quỳ rạp xuống đất, Thanh nhi thề thốt.
“Nếu nương nương không tin có thể hỏi người hành hình hôm qua.”
“Được rồi, đứng lên đi. Nếu ta không tin ngươi thì sao có thể giao chuyện này cho người làm.”
Khóe môi mím thành một đường, ánh mắt Diệp Mộ Liễu thâm thúy mà phức tạp, ẩn ẩn mấy phần lo lắng.
“Ngươi biết tiểu Lý tử chết như thế nào sao?”
Không chờ Thanh nhi trả lời, Diệp Mộ Liễu lại tiếp tục nói:
“Những vết thương này đều là vết thương trí mạng.”