Trong lòng Diệp Mộ Liễu biết, nếu tiếp tục giằng có cũng không có kết quả gì.
Trừ khi nàng bày ra khí thế của Hoàng hậu mạnh mẽ đi vào.
Nhưng như vậy vạn nhất thật sự Lý Ngọc ngủ ở bên trong thật thì người ngoài sẽ cảm thấy vị Hoàng hậu là nàng như thế nào đây?
Ma ma dạy nàng rằng, ở trong cung làm việc phải luôn nhẫn!
Hiện tại mọi người ở hậu cung đều nhìn nàng như hổ rình mồi. Bất cứ chuyện gì của nàng cũng sẽ có người tìm tới cửa.
Vì vậy, cho dù nàng không thể nhịn cũng buộc phải nhịn không phải sao?
Ánh sáng trong mắt dần dần ảm đảm xuống, Diệp Mộ Liễu xoay người, từ từ quay về Tử Vi cung của mình.
Đưa mắt nhìn bầu trời xanh trong nháy mắt nàng có chút mê ly.
Diệp Mộ Liễu tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục không phải vẫn là Diệp Mộ Liễu hay không?
Lý Ngọc, đứng trên lập trường của ta, năng lực của ta dần dần bị mài mòn, như vậy chàng vẫn còn yêu ta sao?
“Nương nương...”
Thấy người vẫn đứng phơi nắng như cũ, Diệp Mộ Liễu đứng dưới gốc cay nhìn hai con chim Hoàng Oanh đang chơi đùa ở trên cây liễu mà không khỏi đỡ đẫn.
Không bao lâu sau, hiện lên gương mặt quen thuộc.
Lúc đó nàng bị cha nhốt ở trong nhà không chịu cho nàng ra cửa, cảm thấy như ngồi tù.
Nhưng không nghĩ tới, hiện tại nàng tự động dẫn thân vào lồng giam. Chẳng qua cái lồng giam này cực lớn, cực kì tinh xảo, cực kì hoa mỹ. Hoa mỹ đến mức làm cho bất kì nữ tử nào cũng muốn nghĩ tới...
Nàng không nghĩ tới nhưng vẫn như cũ nhảy vào. Cái này gọi là ma lực của tình yêu sao?
Nhưng mà nếu có một ngày nàng không còn tình yêu để dựa vào thì nàng phải làm như thế nào cho phải?
“Hoàng hậu nương nương...”
Thấy nàng ngẩn người, Thanh nhi lại kêu lên.
Lúc này Diệp Mộ Liễu mới hồi phục tinh thần, lại lên tiếng nói:
“Có chuyện gì?”
Thanh nhi nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía sau lưng nàng, có chút chần chờ. Trong lòng Diệp Mộ Liễu vừa động, xoay người lại thấy bóng dáng màu vàng từ xa đi lại phía nàng.
Tuy cách xa nhưng với thị lực của Diệp Mộ Liễu vẫn có thể thấy rõ hai bóng dáng.
Một người là Lý Ngọc đang ngủ trưa trong miệng tiểu thái giám.
Một người còn lại thì nàng không biết nhưng cũng may mắn gặp qua một lần. Là Bắc Minh công chúa Bắc Thiên Tuyết thân phận tôn quý, sạch sẽ đáng yêu...
Diệp Mộ Liễu thật sự kì quái, giấy phút này nàng vẫn còn cười được!
Thanh nhi bên người cũng dùng ánh mắt kì quái nhìn nàng. Trong lòng Diệp Mộ Liễu chắc chắn nhất định hiện tại Thanh nhi sẽ nghĩ: Hoàng hậu này không phải thần kinh có vấn đề đấy chứ?
Nhìn thấy phu quân của mình tránh mình, lừa mình lại ở cùng với nữ nhân khác mà nàng vẫn còn cười được?
Nhưng mà nàng không cười thì làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ còn khóc hay sao?
Thật ra từ tận đáy lòng từng chút run rẩy, đau đớn, cảm giác không giống như lúc nàng biết được Lý Ngọc lừa gạt nàng.
Diệp Mộ Liễu muốn khóc nhưng lại không thể khóc!
Ít nhất không thể ở trước mặt Lý Ngọc, không thể ở trước mặt tình địch của nàng mà khóc, đúng hay không?
Nàng là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, là người đứng đầu một cung, kể từ lúc nàng đồng ý làm Hoàng hậu của hắn, nàng đã không còn quyền được khóc không phải sao?
Chết tiệt thật, vì sao cái mũi lại chua xót, ánh mắt chat chat, lòng đau xót.
“Chúng ta đi thôi.”
Lần nữa nâng mắt chăm chú nhìn bóng dáng ngày càng xa, nhìn bóng dáng xinh đẹp dựa nửa người vào trong lòng Lý Ngọc, như bằng hữu cười nói. Diệp Mộ Liễu xác định, giờ phút này Lý Ngọc nhất định sẽ không gặp nàng.
Trong mắt hắn, trong lòng sợ tất cả đều là nữ tử kia rồi, làm sao có thể thấy được nàng?
Xoay người đi vào phía sau bụi cây rậm rạp, Diệp Mộ Liễu cẩn thận che giấu thật tốt.
Cho đến giờ phút này nàng mới phát hiện, cả người đền run...
“Hoàng hậu nương nương, người không sao chứ?”
Ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Mộ Liễu, Thanh nhi ân cần hỏi han.
“Ngươi cảm thấy Bản cung có thể có chuyện gì?”
Diệp Mộ Liễu nửa dựa vào thân cây đứng dậy lại phát hiện cả người như cạn sức, một chút sức lực cũng không có...
“Nương nương, ta nghĩ tiểu thái giám nhớ nhầm rồi...”
Một câu lại đem tất cả ngụy trang của Diệp Mộ Liễu phá vỡ.
Trong lòng đau đớn không thể chịu nổi, lan tràn đến toàn thân, làm cho cả sức lực để nói cũng không có.
Nhớ lầm sao?
Chuyện cười này thật không buồn cười chút nào...
“Hoàng thượng, người xem hai con chim kia kêu thật vui vẻ.”
Âm thanh như chuông bạc càng gần hơn, gần đến mức hô hấp của Diệp Mộ Liễu đều ngừng lại.
“Đó là Hoàng Oanh, ái phi nếu thích Trẫm sai người bắt cho ngươi hai con về nuôi.”
Tuy không thấy biểu tình của Lý Ngọc nhưng giờ phút này Diệp Mộ Liễu có thể nghe được trong âm thanh của hắn có mấy phần ý cười và cưng chiều.
Thì ra hắn đối với ai cũng đều như vậy!
Không chỉ có nàng, thậm chí là Bắc Thiên Tuyết. Bất cứ nữ nhân nào trong hậu cung của hắn đều được hưởng sủng ái và dịu dàng của hắn.
Nhưng mà Lý Ngọc, hứa hẹn của chàng thì sao?
Lời thề thốt của chàng thì sao?
Thì ra tất cả đều là giả sao?
Diệp Mộ Liễu tức giận, từ trong bụi rậm bước ra. Trong lúc hoảng hốt không cẩn thận giẫm lên cành cây khô.
Âm thanh nhỏ nhưng Lý Ngọc ở cách đó không xa nhíu mày.
“Là ai?”
Diệp Mộ Liễu dừng bước, liếc mắt với Thanh nhi, lắc đầu ra hiệu cho nàng.
“Không có ai sao?”
Bắc Thiên Tuyết lắng tai nghe xong, xinh đẹp cười nói:
“Có phải Hoàng thượng nghe nhầm hay không?”
“Có lẽ vậy.”
Lý Ngọc nhắm mắt, không để ý cười cười.
Nhìn bóng dáng màu vàng đi càng xa, Diệp Mộ Liễu mới thu hồi tầm mắt, dựa vào tay Thanh nhi, từ từ đi về phía Tử Vi cung...
“Nương nương, thức ăn buổi tố có chuẩn bị cho Hoàng thượng hay không?”
Diệp Mộ Liễu sau khi về cung vẫn không nói không cười.
Thanh nhi từ lúc tiến cung tới nay đã từng hầu hạ mấy chủ tử nhưng không ai như Hoàng hậu này, làm cho nàng đoán không ra.
Không phải vị chủ tử này phức tạp mà ngược lại Thanh nhi lại cảm thấy vị Hoàng hậu nương nương này trong các chủ tử nàng từng hầu hạ, tâm tư tương đối đơn thuần.
Hơn nữa tính tình của nàng là người cực kì hào phóng, lại ở trong hậu cung này như con chim nhỏ bị cắt cánh, chân tay bị trói buộc.
Hoàng hậu như vậy giống như cả ngày đều đeo mặt nạ, ẩn nhẫn làm cho người ta có chút đau lòng.
“Không cần, tùy tiện làm thứ gì đó là được, tự chúng ta ăn thôi!”
Chẳng lẽ giống như ma ma dạy dỗ, trở thành Hoàng hậu nàng sẽ phải quen với sự cô đơn, thói quen không chịu thua cuộc, thói quen rộng lượng sao?
Nhưng mà những ngày như vậy như thế nào mới đủ?