Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng.
Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa:
“Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!”
“Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!”
Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói.
鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦.
“Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!”
“Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc hay sao?”
Nam tử đứng bên cạnh, mặc trên người bộ tử sam, mắt ngọc mày ngài, gương mặt như ngọc, xinh đẹp hấp dẫn mang theo ba phần anh khí của nữ tử, cái miệng nhỏ như anh đào vểnh lên, bất mãn nói.
“Cha, không phải người không biết, người nọ, hắn, hắn….”
“Chớ có nói bậy!”
Diệp Minh Đường vuốt vuốt chòm râu dài dưới cằm, trừng mắt ngắt lời của cô gái.
“Liễu nhi, cha con chỉ là một Huyện lệnh nho nhỏ. Bên trên có lệnh, làm sao có thể không tuân lời đây!”
Nhìn đôi mắt to tròn xinh đẹp của con gái tràn đầy nước mắt, Diệp Minh Đường cảm thấy đau lòng, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng.
“Con mặc kệ, mặc kệ! Cha chính là muốn bán con gái cầu vinh!”
Diệp Mộ Liễu thấy không còn cách nào khác, lập tức quay đầu, hướng về phụ nhân trung niên xinh đẹp trong phòng nói.
“Mẹ, người xem, cha muốn đẩy con vào hố lửa, người cũng không trông nom!”
“Lão gia…”
Thấy con gái luôn luôn kiên cường có thể so với nam tử lại hiếm khi bộc lộ vẻ yếu ớt như nữ tử như vậy, Diệp Lâm thị đau lòng không thôi.
“Con gái nói không phải không đúng. Chàng có biết Văn Tuyên đế thân thể yếu kém nhiều bệnh, lại thường xuyên sa vào nữ sắc, thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Thân thể xương cốt vẫn luôn suy nhược không chịu nổi, lúc nào cũng có… khả năng. Nếu như, có cái gì không may xảy ra… Con gái còn trẻ, đã phải làm quả phụ hay sao?”
“Hừ, nàng còn dám nói!”
Thấy tình cảnh như vậy, Diệp Minh Đường liền cảm thấy đau đầu. Làm sao hắn muốn đẩy con gái bảo bối duy nhất của mình vào hố lửa. Nhưng mà, Hoàng mệnh không thể không tuân theo!
“Từ nhỏ đến lớn đều tại nàng nuông chiều cho nên Liễu Nhi mới ngày càng vô pháp vô thiên! Ta đã nói rồi, con gái là phải học thêu thùa, đọc , mới phải. Nàng lại dung túng cho con học võ! Nàng xem, càng ngày càng không biết tôn trọng trưởng bối. Ngay cả người làm cha như ta nói cũng không nghe!”
“Dù sao con nguyện ý cũng phải hầu hạ, không muốn cũng phải hầu hạ!”
Nghĩ đến sự việc như mũi tên đã lên dây, không bắn không được. Diệp Minh Đường kiên quyết nói.
“Hôm nay Bệ hạ sẽ cải trang vi hành đến huyện Thanh giang chúng ta. Con chuẩn bị một chút, buổi tối phục vụ Bệ hạ.”
“Không, không muốn, có đánh chết con cũng không làm!”
Diệp Mộ Liễu làm mặt quỷ đối với cha mình, thừa dịp bất ngờ, nhanh chân bỏ chạy.
“Cha, con đi đây. Chờ tên Hoàng đế kia đi con sẽ trở về. Muốn phục vụ thì chính người tự đi phục vụ đi!”
“Con, con, con…”
Diệp Minh Đường tức đến khó thở, nhìn con gái trong nháy mắt đã không thấy đâu, hai mắt trợn ngược, ngất đi…
Núi xa xanh ngắt, sóng nước dập dờn, hồ nước xanh biếc.
Trên núi, cả một rừng đào thơm ngát, cành liễu đung đưa. Từng cụm hoa đào xinh đẹp, tầng tầng lớp lớp, dưới ánh bình minh càng thêm rực rỡ.
Diệp Mộ Liễu nhìn chằm chằm vào phía trước, thì ra, bản thân trong lúc tức giận mà vô tình chạy một mạch đến rừng đào, cách huyện Thanh Giang mười dặm.
Hiện tại là mùa hoa đào nở rộ. Lễ hội thanh minh, bên trong rừng đào có không ít công tử, tiểu thư khuê các đến dạo chơi.
Chỗ nàng đang đứng là rừng đào phía sau núi, hiện tại đã qua giờ ngọ, vì thế cả một rừng đào lớn lại trở nên đặc biệt yên tĩnh.
Tức giận đá hòn đá nhỏ trên núi, lại không chú ý phía trước. Ngay chỗ rẽ đột nhiên truyền đến âm thanh kỳ lạ.
Diệp Mộ Liễu vểnh tai lắng nghe, là tiếng binh khí đánh nhau, trong hỗn loạn có tiếng nam tử kêu cứu, theo tiếng gió thổi truyền đến tai nàng….
Giữa thanh thiên bạch nhật, tại nơi cha nàng cai quản lại có người làm xằng bậy! Diệp Mộ Liễu cực kỳ tức giận, đã sớm quẳng điều không vui ra sau đầu.
Nàng lần theo tiếng kêu, quả nhiên ở bên vách núi có bốn năm người áo đen bịt mặt đang vây quanh một nam tử áo trắng, chiến đấu kịch liệt.
Nam tử áo trắng rõ ràng là một thư sinh yếu đuối. Nhưng hết lần này tới lần khác bị mấy người áo đen bịt mặt có thân hình cao lớn, tung ra nắm đấm có lực, hết sức thành thạo.
Đám người áo đen bịt mặt ra tay ác độc, từng chiêu thức trí mệnh. Lưỡi kiếm trong tay sắc bén, mỗi một chiêu đều đâm vào chỗ hiểm của thư sinh áo trắng nhưng lại bị hắn khó khăn né tránh.
Diệp Mộ Liễu nhăn mày, có chút hoài nghi. Rốt cuộc tên thư sinh kia là vận may quá tốt hay chính hắn là cao thủ thâm tàng bất lộ?
Trong lúc nghi hoặc, thư sinh áo trắng lại kêu lớn:
“Giết người phóng hỏa, cứu mạng!”
Cứu người như cứu hỏa! Không thể chần chờ nữa, Diệp Mộ Liễu phi thân nhảy lên, gia nhập vào đội ngũ chiến đấu.
“Dừng tay! Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám làm càn, các người thật không coi vương pháp ra gì sao?”
“Vương pháp?”
Một người áo đen trong đó cười khặc khặc.
“Kiếm ở trong tay bọn ta, bọn ta chính là vương pháp! Nếu thức thời thì nhanh cút. Nếu không đừng trách đao kiếm vô tình. Nếu làm hỏng đại sự của bọn ta, ta bắt ngươi đền mạng !’’
“Hay là, nhìn ngươi tuy không phải là đàn bà nhưng cũng là loại da mịn thịt mềm, có thể để cho đàn ông nếm thử một chút.”
Vì Diệp Mộ Liễu luôn thích nữ giả nam cho nên hắn không phát hiện thân phận của nàng là con gái.
Nhất thời chỉ thấy đám người áo đen cười lớn. Diệp Mộ Liễu vừa nghe, tức giận vô cùng.
“Đúng là thói đời, không nghĩ tới Đông Lâm quốc chúng ta lại có người bại hoại như các ngươi! Chắc chắn là thượng bất chính hạ tắc loạn, tên tiểu Hoàng đế ngu dốt háo sắc không nói mà con dân của hắn cũng hoang dâm không thể chịu được. Xem ra hôm nay ta phải thay trời hành đạo, thu thập mấy tên bại hoại các ngươi!”
Đám người áo đen vừa nghe, nhất thời gương mặt hiện lên thần sắc quái dị.
Ngay cả nam tử áo trắng tuấn mỹ, bên trong con ngươi đen bóng như mặc ngọc, lóe ra ánh sáng, khóe miệng không kìm được mà co rúm.
“Bớt nói nhảm đi, thiên đường ngươi không đi, ngươi lại cứ khăng khăng muốn xông vào địa ngục!”
Người áo đen bịt mặt cầm đầu lớn tiếng quát.
“Các huynh đệ, lên!”
“Người anh em, cứu mạng!”
Nam tử áo trắng xoay người tránh sang bên phải, một bên dùng quạt chống đỡ lưỡi kiếm sắc bén của người áo đen, một bên tránh đằng sau Diệp Mộ Liễu. Gió núi nổi lên thổi bay cánh tay áo màu trắng của hắn, lúc này hắn như không nhiễm phải khói lửa, tung bay theo gió.
Trong lòng Diệp Mộ Liễu khẽ động, lắc người một cái, mắt thấy một người áo đen cầm kiếm trong tay muốn đâm vào chỗ hiểm của nàng!
“Cẩn thận!”
Nam tử áo trắng từ xa tiến lại, dùng thân thể mình chắn trước mặt nàng.
Áo trắng chớp nhoáng, tia kiếm sáng chói trong không khí xẹt qua một vòng cung màu bạc. Chiếc quạt trong tay của nam tử chặn phần lớn thế công, lưỡi dao sắc bén cắt một đường trên cánh tay hắn, tạo nên một vết máu dài.
“Ngươi không sao chứ?”
Diệp Mộ Liễu vừa vội vừa mắc cỡ, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác xa lạ, có cảm giác khó có thể nói rõ.
Nơi mềm mại nhất đáy lòng hiện lên một chút đau lòng, xen lẫn một chút tức giận khó hiểu, nhanh chóng tràn khắp cơ thể.
Kiếm trong tay rung nhẹ, như cuồng phong tạo nên vòng xoáy, sức mạnh vô địch.
“Không có việc gì!”