Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy

Chương 47: Nàng?




Sau hàng loạt nghi thức rườm rà lễ nghi cuối cùng Hoa Băng trưởng môn cũng chính thức trở thành võ lâm minh chủ. Nhưng sự đời đương nhiên không thể nào dễ dàng, mỗ nữ Lý Doanh Doanh chính là không cam lòng Hoa Băng trưởng môn dành chức của nàng mà lên tiếng.

-"Thỉnh tân minh chủ mở mạn che mặt, nếu minh chủ che mặt ngộ nhỡ sau này có người giả dạng minh chủ, không phải tất cả mọi người đều bị gạt sao?"

Lý Doanh Doanh là đoán mò Hoa Băng trưởng môn chắc là bị hủy dung nên không muốn mọi người thấy mặt, đương nhiên nàng chính là ganh tỵ, thứ nàng không có được thì nàng ta cũng không thể có được, nàng ăn không được thì sẽ đạp đổ.

-"Cũng đúng, Tân minh chủ chúng tôi cũng muốn thấy mặt ngài".

-"Đúng vậy.."

-"Đúng vậy, dù có xấu xí cỡ nào chúng tôi cũng có thể chấp nhận được"..

-"Đúng vậy"..

Cơ hồ rất nhiều âm thanh vang lên làm cho người ta một trận nhức đầu. Thở dài một hơi bạch y nữ tử chỉ có thể mở mạn che mặt của mình.

Cứ tưởng che mặt sẽ không bị người nào để ý, không ngờ che mạn lại bị người ta để ý nhiều hơn, bạch y nữ tử thầm nghĩ sau này chính mình trực tiếp dịch dung là xong chuyện, không ngu ngốc như thế này nữa.

Tân minh chủ chính là đưa tay định mở mạn che mặt của mình, nhưng lúc này một đám người lại xuất hiện ngăn chặn.

-"Không được, trưởng môn Hoa Băng phái từ trước đến nay không thể để người khác xem mặt nếu không là phá vỡ môn quy" Một nữ nhân trong trẻo tiếng nói lạnh lùng cất. Chỉ thấy một đám nữ nhân mặc trang phục trắng hướng võ đài đi đến. Bọn người này không phải Băng Hoa phái đệ tử thì là ai.

-"Tại sao trưởng môn lại che mặt trong khi các ngươi lại không che, hay là các ngươi mượn một người nào đó ở ngoài làm trưởng môn sao lại sợ người ta phát hiện, không chừng trưởng môn Hoa Băng phái là nam nhân a" Lý Doanh Doanh châm chọc giọng điệu nói làm cho mấy bạch y thiếu nữ một đầu hỏa đại.

-"Ngươi không được lăng nhục trưởng môn"

-"Đúng thế"

-"Đúng thế".

Các đệ tử Hoa Băng phái liền bác bỏ.

-"Được rồi các tỷ muội, luật lệ là chết con người là sống không cần phải sống chết với những quy tắc không hợp thời thế. Hiện tại chúng ta Hoa Băng phái đã giành được chức võ lâm minh chủ, ta là võ lâm minh chủ cũng không phải như lúc trước chỉ là Hoa Băng trưởng môn, không cần quá phụ thuộc quy tắc. Lý cô nương Nga Mi phái nói cũng đúng, nếu không ai biết mặt ta thì làm sao có thể cho mọi người tâm phục khẩu phục. Ân?" Tân võ lâm minh chủ chính là lạnh lùng nói, giọng điệu làm cho người ta có một chút áp lực, nhưng là lời nàng nói đều rất đạo lý làm người khác không thể cãi lại.

Nghe lời nàng nói Lý Doanh Doanh còn vênh mặt tự đắc, nàng còn không biết là bản thân bị vị tân minh chủ đem ra khinh bỉ không ngừng. Đúng là ngu đến không thể tả được mà.

-"Hảo, chúng tỷ muội nghe lời trưởng môn" Đại đệ tử một cô nương đứng đầu hàng liền quỳ xuống cung kính.

-"Không cần quỳ. Không có gì đi". Tân minh chủ giọng điệu nói làm người ta có một chút cảm thấy dễ gần.

-"Ân"

-"Vậy cuối cùng là tân minh chủ có dám cho người khác thấy mặt hay không?" Lý Doanh Doanh chua chát lời nói làm hình tượng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của nàng ta hiện bị bôi nhọ không ít. Rất nhiều người nhìn nàng ngám ngẩm lắc đầu.

-"Đương nhiên". Tân minh chủ lạnh nhạt trả lời.

Lúc này tất cả mọi người cơ hồ đều tập trung hướng về phía vị tân minh chủ. Cực nóng ánh mắt làm nàng có một chút không thoải mái.

Tao nhã giơ chân nhấc tay cũng làm cho người ta cảm thấy đỏ mặt đẹp mắt, da thịt trắng như tuyết ẩn hiện làm cho người ta tiếc nuối không thể chạm vào. Mạn che mặt rất nhanh được tháo ra, tuyệt sắc dung nhan bại lộ trước mặt mọi người; môi anh đào đỏ mọng, đôi mắt hút hồn người, chiếc mũi cao vút, bạch y trang phục làm người ta cảm giác một trận thánh khiết đến tột cùng. Lạnh nhạt hơi thở như một tầng mị hoặc câu nhân. Nói yêu nghiệt, nói tiên nữ hay thiên sứ đều có thể hình dung được nàng, mọi người một trận khán ngốc, họ từ đó đến giờ chưa từng thấy người nào đẹp như vậy nga. Riêng Lý Doanh Doanh chính là một cái ghen tỵ hận nghiến răng nghiến lợi tức đến sắp hộc máu ra rồi.

-"Tiên nữ a" Mỗ nhân đứng dưới đài bỗng ngây ngô lên tiếng.

-"Đẹp thật" Mỗ nữ cũng không thể không khen ngợi.

-"Trên đời còn có người như thế sao?" Một người khác lại tự hỏi.

..

Nhất thời lời khen không ngớt vang lên.

-"Song nhi".. Lãnh Phong, Bạch Vân âm thầm gọi.

-"Song Song" Đông Y Ly, Bắc Thần Tử Yên, Hoa Trầm Hương trong miệng cũng bất giác vang lên.

-"Là nàng.." Tây Thần Ninh cùng Tây Thần Liên cũng là nhận ra được người quen.

-"Lục đệ ngươi biết nàng?" Tây Thần Ninh nhìn Tây Thần Liên có chút kinh ngạc hỏi.

-"Uh, ngũ hoàng huynh cũng biết?" Tây Thần Liên cố hỏi chứ hắn biết chắc chắn câu trả lời rồi.

-"Ân" Tây Thần Ninh lạnh nhạt trả lời, hắn cũng không có hứng thú nhiều với nữ nhân nên không có hỏi tiếp.

Thấy Tây Thần Ninh thái độ như vậy Tây Thần Liên cũng không có hỏi tiếp. Hai người lảng sang truyện khác.

Trong lúc mọi người còn có những cảm xúc riêng bỗng từ giữa dòng người một tiếng hô lớn:

-"Cung nghênh tân minh chủ".

Mọi người lúc này mới hoàn hồn, một trận cuồng phong âm thanh như lũ quét qua nơi này:

-"Tân minh chủ... Tân minh chủ... Tân minh chủ".

-"À quên nữa, minh chủ ngài tên là gì?" Mỗ nam nhân nhìn tân minh chủ có một chút say mê hỏi. Hắn chỉ là đại diện cho một đống người bên dưới có cùng suy nghĩ.

-"Thiên Hoa Băng" Thiên Hoa Băng chính là đạm mạc đáp.

-"Ách" Mọi người một trận sửng sốt, tên này đúng là rất lạ nha, nhưng cũng rất dễ nghe, rất khí phách.

-"Thiên tân minh chủ"..

-"Chúc mừng Thiên minh chủ".. Nhiều mỗ nhân nhân cơ hội lấy le Thiên Hoa Băng. Nàng cũng chỉ cười lạnh nhạt như đáp lễ cho xong, nếu không phải vì địa vị này, nàng đã trực tiếp đá văng mấy tên đó rồi.

Buổi tiệc mừng chào đón tân minh chủ võ lâm cuối cùng cũng xong, Thiên Hoa Băng chính là mệt mỏi trở về phòng mới của mình.