Thiên Song Song ngủ không được, nàng đổi một thân hắc y, mũ trùm kín đầu đi ra ngoài, nàng đi đến hồ Uyên Ương nổi tiếng của kinh thành, nơi đây là nơi các cặp tình nhân đến ngắm cảnh, đèn lồng treo khắp nơi, ánh sáng lung linh huyền ảo, xung quanh những vật trang trí cũng được hắt ánh sáng dịu nhẹ hiện ra phong cảnh lung linh hữu tình, xinh đẹp không thôi, tuy vậy giữa đêm khuya nơi này rất hoang vắng, lạnh lẽo; gió từng đợt thổi qua tung bay áo nàng; Thiên Song Song không thấy lạnh nhẹ nhàng ngồi xuống ghế gỗ.
Xa xa, tiếng tiêu thê lương vọng đến; tiếng tiêu buồn bã không thôi, nghe như tiếng khóc của một người, ai oán buồn rầu, tang thương vô hạn, đêm tối u lạnh, lòng người càng sầu. Giờ này ai còn có tâm trạng như thế, có hay chăng đánh mất người yêu.
Gió lạnh, trong đêm tối mờ ảo
Ánh trăng soi, lòng ta thấu nỗi buồn
Nỗi nhớ kia gửi người theo làn gió
Hỏi minh nguyệt người có biết hay không
Ta nơi đây nhớ ngươi đến mỏi mòn
Ta nhớ ngươi tiều tụy theo ngày tháng
Ta nhớ ngươi hòa cùng tiếng tiêu hơi
Ta nhớ ngươi hòa cùng làn gió lãnh
Ngươi đi rồi, ai sưởi ấm lòng ta?
Thiên Song Song nghe tiếng tiêu não lòng khẽ ngâm nga lời thoại, chỉ hát theo cảm xúc, hát theo những gì nàng nghĩ, hát để giải phóng chính bản thân nàng, hát cho nàng quên sự cô đơn tịch mịch, hát để được quên mất cả thế gian.
-"Ai?" Một giọng nam âm lãnh vang lên.
Thiên Song Song không nói gì, chỉ thấy tiếng tiêu dừng thổi, một bóng đen hướng nàng đi tới.
-"Ngươi làm gì ở đây?" Nam nhân một thân bạch y biểu hiện lạnh nhạt hỏi nàng, một mái tóc đen cấm trụ một cây trâm dài đi xuyên qua, gió thổi qua tóc hắn làm tóc hắn tán loạn, một đôi mắt lạnh lùng cuốn hút, khuôn mặt lạnh, cái mũi lạnh, cả người hắn đều toát ra sự lạnh nhạt, gió từ người hắn tung bay, như trêu đùa tóc hắn, trang phục hắn, như bạn thân của hắn; một sự lạnh nhạt âm trầm từ tiên nhân.
-"Ta không ngủ được, ra ngắm cảnh". Thiên Song Song cũng lạnh lùng trả lời.
-"Tại sao ngươi lại hát như thế?" Bạch y nam nhân nhìn Thiên Song Song hỏi.
-"Ngươi hội nghe?" Thiên Song Song nhớ chính mình hát rất nhỏ, chỉ là thì thà thì thầm trong miệng, không ngờ hắn lại nghe được đâu.
-"Ân. Làm sao lại không? Người hội võ công đều nghe ra." Bạch y nam tử thản nhiên nói sự thật cho nàng.
Thiên Song Song nhìn cây tiêu trên tay hắn, chỉ chỉ cây tiêu "Ta nghe tiêu nói, ta hát".
Bạch y nam tử không nói gì, cuối cùng nhìn xuống cây tiêu của hắn, cây tiêu bỗng phát sáng. Thật là quỷ dị không thôi. Bạch y nam tử khuôn mặt đại biến nhìn chằm chằm nàng nhưng vì nàng che trụ nên không thấy được mặt, tuy vậy nhưng hắn không có dời ánh mắt đi chỗ khác.
Cây tiêu phát ra một thứ ánh sáng trắng lóa rồi đột nhiên ánh sáng xung quanh nó tụ họp lại, gom lại một chỗ mãnh liệt lên, rọi thẳng vào người Thiên Song Song.
-"Di, chuyện gì đang xảy ra?" Thiên Song Song kiềm lòng không được sợ hãi lên tiếng.
Bạch y nam tử nhìn nàng, sự lạnh nhạt cũng tăng lên, vẫn cứ nhìn nàng không nói gì.
-"Này, ngươi nói gì đi chứ?" Thiên Song Song tiếp tục vấn hắn.
Bạch y nam tử bỗng quỳ xuống một chân, hướng mặt nhìn nàng nói "Lãnh Phong tham kiến chủ nhân".
-"Ách, ta không quen ngươi, thế nào là chủ nhân ngươi?" Thiên Song Song kinh ngạc, vội bác bỏ, đỡ hắn dậy nhưng hắn như tượng đá bình thường khiêng không lên.
-"Ngươi là chủ nhân ta, tiêu hội phát sáng" Lãnh Phong lạnh nhạt nói.
-"Ta với cây tiêu này sao có liên quan được, huống hồ có thể chỉ là trùng hợp." Thiên Song Song nhăn mặt chốt hạ vấn đề.
-"Đây là thần vật, chủ nhân, ngươi phải tin tưởng." Nam tử con ngươi xuất hiện một tia thiếu kiên trì, không muốn nói nhiều.
-"Có gì đứng lên nói". Thiên Song Song ái ngại hắn, hắn lãnh làm người ta thật khó gần.
-"Chủ nhân nhận thức ta, ta mới đứng dậy". Lãnh Phong lạnh như băng, tựa hồ có không có ý đứng lên.
-"Ai, được rồi, ta là chủ nhân ngươi. Đứng lên đi." Thiên Song Song thở dài, cuối cùng đầu hàng hắn đi ra.
Lãnh Phong từ từ đứng dậy, cao lớn đứng đó lạnh nhạt nhìn nàng, không khí trầm mặc, hai người không nói gì làm xung quanh càng tĩnh mặc quỷ dị.
-"Ngươi tại sao lại ở đây thổi tiêu?" Thiên Song Song nhận thức hắn nên cũng muốn hiểu biết hơn.
-"Chờ ngươi". Lãnh Phong ngắn gọn trả lời.
-"Ngươi biết ta đến đây sao?" Thiên Song Song nữa tin nữa ngờ, hỏi hỏi.
-"Ân".
-"Vậy ngươi đợi ta bao lâu rồi?" Thiên Song Song lại hỏi.
-"3 năm". Lãnh Phong lãnh như băng ngàn năm không tan.
-"Ách, ta thấy ngươi gặp ta vẫn không vui? Có gì khó khăn thì nói, dù gì giờ ta với ngươi cũng nhận thức." Thiên Song Song ôn nhu nói với hắn, hắn hiện lên một chút kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất.
-"Không có gì". Lãnh Phong lạnh lùng, gió thổi qua khuôn mặt hắn tô thêm một tầng băng sương.
-"Uh, khuya rồi, ta trở về, bất quá ngươi muốn gặp ta thì đến kinh thành lớn nhất khách sạn tìm". Thiên Song Song nói, nhìn lại đã không thấy bóng người, trong lòng một đầu hắc tiếng.
Thiên Song Song tức giận trở về, thầm mắng tên Lãnh Phong không thôi, cư nhiên dám chưa nghe xong lời nàng mà bỏ đi, thế mà gọi nàng là chủ nhân, có người nào đối với chủ nhân mà khinh thường như hắn đâu. Lỡ mà hắn không tìm được nàng thì mặc xác hắn, nàng không tưởng quan tâm.
Thiên Song Song về khách sạn ngủ một giấc cho đến sáng, nàng trong lúc ngủ cư nhiên mơ một giấc mơ rất kì lạ, nàng gặp được một người phụ nữ tóc trắng như tuyết, xinh đẹp như tiên, đối với nàng tươi cười hiền lành. Người phụ nữ sờ nàng mái tóc, nựng nựng cái má nàng, hiện ra ôn nhu tươi cười, chính lúc này người phụ nữ nói nàng cái gì đó nhưng nàng không nghe rõ, phụ nhân bị người ta đưa đi, ngày càng xa nàng, xa nàng, cuối cùng nàng giật mình tỉnh lại thiên đã muốn lên cao.