Thấm thoắt, Nhất Nhất ở Vệ phủ đã được gần ba tháng, còn Tiểu Hiên nhi cũng hơn bốn tháng tuổi rồi.
Suốt hơn bốn tháng nay, Tiểu Hiên nhi hầu như là được bà vú chăm sóc, Nhất Nhất ngoại trừ hàng ngày đều đặn tới thăm thì căn bản chưa tự tay chăm sóc ngày nào.
Hắn không chăm hài tử cũng không phải không thích Tiểu Hiên nhi (cho dù lúc Tiểu Hiên nhi mới sinh đã bị hắn cắn cho một cái), dù sao hài tử cũng là do hắn khổ sở sinh ra, hắn sao có thể không thích?
Hắn sở dĩ không chăm nhi đồng, hoàn toàn là do điều kiện khách quan… mọi người không cho hắn chăm.
Tại sao ư?
Còn phải hỏi? Đương nhiên là sợ hắn chăm sóc Tiểu Hiên nhi không tốt. Hắn có đôi khi rất lơ là, nên cũng khó trách mọi người lại như vậy, nhưng bản thân hắn thì lại không ý thức được điều này. Thành ra, một ngày nào đó, mẫu tính quá độ kiêm sợ hài tử sẽ quên mất mình, người nào đó sáng sớm đã lén la lén lút chạy đến ôm Tiểu Hiên nhi đi, dạo một vòng quanh Vệ phủ, gọi một cách mĩ miều thì là: hít thở bầu không khí trong lành đồng thời bồi dưỡng tình phụ tử!
Đi dạo đi dạo, Tiểu Hiên nhi trong lòng Nhất Nhất bỗng nhiên oa oa khóc lên.
Tiểu Hiên nhi đói bụng.
Sáng sớm đã bị Nhất Nhất ôm đi, còn chưa kịp ăn gì cả. Tiểu Hiên nhi dù sao vẫn là một đứa bé, buổi sáng không được ăn gì đương nhiên sẽ đói bụng. Hơn nữa còn đói đến lợi hại!
“Hiên nhi, sao vậy?” Nhất Nhất lo lắng nhìn Tiểu Hiên nhi.
Nghe vậy, bất mãn trong lòng Tiểu Hiên nhi giảm bớt một chút.
Ai, không tồi không tồi, nương nương vẫn là rất quan tâm Hiên nhi!
“Oa oa.” Lại khóc hai tiếng, sau đó, Hiên nhi bắt đầu ‘thâm tình’ nhìn Nhất Nhất.
“Muốn ngủ sao?” Thử thăm dò.
“Oa oa.” Tiểu Hiên nhi liếc mắt xem thường.
Hiên nhi vừa mới ngủ dậy nha, làm sao có thể buồn ngủ chứ!
Đáng tiếc, người nào đó cũng không mấy hiểu ngôn ngữ đặc biệt của hài nhi. Thấy nhi tử nhìn mình, Nhất Nhất cho rằng mình đã đoán trúng, “Ha ha, Hiên nhi là còn chưa ngủ đủ, muốn ngủ nữa a!”
“Oa oa…” Tiểu Hiên nhi ra sức khóc lên.
Thật đáng giận.
Hiên nhi không phải buồn ngủ, mà là đói bụng, đói bụng, đói bụng!!!
“Ngoan, Hiên nhi ngoan, đừng khóc, muốn ngủ thì ngủ đi. Nương nương sẽ không quấy rầy…” Tiểu Hiên nhi khóc, Nhất Nhất luống cuống tay chân, đầu óc càng thêm mơ hồ, “Ngoan, Hiên nhi là muốn nương nương hát ru Hiên nhi ngủ sao?”
Hắn còn nhớ rõ, Long nhi cũng đã từng khóc lóc như vậy, kết quả là vì muốn hắn dỗ ngủ. Hiên nhi đại khái cũng là như vậy đi?
“Oa oa…” Càng khóc càng lợi hại.
“Quả nhiên là như vậy nha!” Người nào đó lại hiểu lầm. Hít một hơi thật sâu, hắn bắt đầu hát: “Những người không muốn làm nô lệ, bằng máu thịt của chúng ta…”
Không phải hắn thích bài hát này, mà là ngoại trừ bài Quốc ca được học từ bậc tiểu học này ra thì hắn không nhớ được bài nào khác.
“Oa oa…” Tiếng khóc từ từ nhỏ lại, Tiểu Hiên nhi khóc đã mệt, không còn khí lực để khóc nữa. Bất quá, nguyên nhân chủ yếu không phải là vậy, mà là…
Hiên nhi giận điên người!
Kháo! Nương nương không chỉ không hiểu ý Hiên nhi mà còn hát Quốc ca để ru Hiên nhi ngủ!
Ông trời a, nương nương là không có đầu óc sao? Quốc ca hùng hồn như vậy sao có thể dùng để ru người khác ngủ chứ!
Tại sao Hiên nhi lại có một nương nương kỳ quái như vậy chứ? Tại sao…. Tại sao… Hiên nhi câm nín hỏi trời cao!
Khoan đã!
Vừa rồi, nương nương hát bài gì?
Quốc ca! Là quốc ca! Là quốc ca nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa!
Lẽ nào, nương nương cũng là xuyên không tới đây?
Trong khoảnh khắc, hai mắt sáng lên, Hiên nhi hưng phấn. Nhưng mà ngay sau đó ánh mắt của Hiên nhi lại u ám dần.
Cũng là xuyên không tới thì sao? Hiên nhi, hắn đã không còn phải là hắn trước kia. Không phải đã quyết tâm quên hết chuyện của kiếp trước, sau đó, hảo hảo mà hưởng thụ kiếp sống này hay sao? Vậy thì, đối với việc nương nương kia có phải xuyên không hay không nào có quan hệ?
Nhưng mà, thực sự không có quan hệ sao?
Hiên nhi nhắm hai mắt lại, rơi vào trầm tư.
Thấy thế, người nào đó đang hùng hồn hát Quốc ca rốt cuộc đã ngừng lại, vẻ mặt tự mãn.
Ha ha, mình thật là lợi hại, cứ như vậy mà ru được Hiên nhi ngủ!
Đang đắc ý thì thanh âm của bà vú vang lên.
“Thiếu gia, thiếu gia, không thấy Hiên nhi tiểu thiếu gia đâu cả!” Trong giọng nói tràn đầy kích động, sợ hãi cùng với lo lắng.
“Suỵt…” Đặt ngón tay lên miệng, làm ra động tác giữ im lặng, Nhất Nhất xoay người, để bà vú có thể nhìn thấy nhi đồng trong tay hắn.
Bà vú sau khi nhìn thấy, tảng đá lớn trong lòng tức khắc được trút xuống. Nhẹ nhàng bước tới gần thiếu gia, vẻ mặt trách móc, bà vú cúi đầu nói: “Thiếu gia, ngươi ôm Hiên nhi tiểu thiếu gia ra ngoài tại sao không nói một tiếng?”
“Oa oa…” Bỗng dưng, Tiểu Hiên nhi mở hai mắt ra, khóc rống lên.
Vừa nghe thấy thanh âm của bà vú, Hiên nhi liền bừng tỉnh khỏi trầm tư.
Hiên nhi không muốn suy nghĩ nữa.
Lúc này, quan trọng nhất vẫn là cái bụng của mình.
Hiên nhi thật sự rất đói a!
Nghe tiếng, bà vú vội vàng ôm lấy hài tử trong tay thiếu gia: “Thiếu gia, Hiên nhi tiểu thiếu gia đói bụng, tiểu nữ muốn mang tiểu thiếu gia về phòng để cho ăn.” Nói xong, bà vú liền vội vàng chạy về phòng, còn vừa đi vừa càu nhàu, “Hiên nhi tiểu thiếu gia đáng thương! Khóc đến lợi hại như vậy, xem chừng là đói lắm rồi…”
Nhất Nhất vẫn đứng nguyên tại chỗ, nghe thấy bà vú nói như vậy thì khó hiểu.
A, Hiên nhi khóc như vậy không phải bởi vì muốn ngủ sao?
Ngất, người nào đó đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh ngộ!
Từ lần đó trở đi, mãi cho đến khi Tiểu Hiên nhi biết mở miệng tập nói thì mọi người ai ai cũng ra sức canh chừng tiểu hài tử thật tốt, không cho Nhất Nhất lần thứ hai một mình mang hài tử đi.