Nương Tử Đừng Chạy

Chương 57




Nhất Nhất suốt ngày ngơ ngơ ngẩn ngẩn khiến Vệ Hạo Thiên bắt đầu cảm thấy bất an.

Nương tử rốt cuộc sao lại thế này? Tại sao cứ ngẩn người? Không được, phải đi tìm Tề đệ hỏi cho rõ ràng!

Xế chiều, Vệ Hạo Thiên đang định đi tìm Nhất Phi đến trông nom Nhất Nhất để y yên tâm đi gặp Tề đệ thì vừa khéo Nhất Phi và Ngụy Tuyết Doanh cũng tìm tới đây.

Vui vẻ tiếp đón Nhất Phi nhưng sau khi nhìn thấy Tiểu sư muội đi cùng Nhất Phi thì y lại thu hồi vẻ mặt tươi cười: “Sư muội, ta đã nói rồi, ta không thích muội, muội vì sao còn tới tìm ta?”

Nói xong, y liền quay sang Nhất Phi, vẻ mặt lại lập tức tươi cười: “Nhất Phi, ngươi tới thật đúng lúc, ta có việc cần gặp Tề đệ, đang định tìm ngươi đến giúp ta chiếu cố nương tử.”

Thái độ rõ ràng có sự phân biệt của Vệ Hạo Thiên, khiến Ngụy Tuyết Doanh khó xử. Nhất Phi thấy vậy liền nắm lấy tay nàng, an ủi nhìn nàng một cái, sau đó nói với Vệ Hạo Thiên: “Ngươi yên tâm đi đi, ta và Tuyết Doanh sẽ hảo hảo trông nom Nhất Nhất. Còn nữa, ta muốn thay Tuyết Doanh giải thích. Ngươi đừng hiểu lầm, Tuyết Doanh bây giờ là nương tử của ta, nàng lần này tới là muốn xin lỗi Nhất Nhất.”

Bỗng dưng ngẩng đầu lên, đôi mắt Ngụy Tuyết Doanh bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, sau đó thâm tình ghé sát vào Nhất Phi hơn.

Giờ phút này, nàng thực sự rất cảm động.

Nhất Phi không chỉ an ủi nàng mà còn giúp nàng giải thích, nàng sao có thể không cảm động?

Nghe xong lời Nhất Phi nói, Vệ Hạo Thiên ngạc nhiên nhìn chằm chằm hai người. Thấy hai người tay trong tay, nhìn nhau thâm tình như vậy, y tin: “Nếu là như vậy thì những chuyện trước kia ta cũng không tính đến nữa. Ta vẫn là Vệ đại ca của muội, còn muội, vẫn là Tiểu sư muội mà ta thương yêu nhất.”

“Đa tạ huynh, Vệ đại ca!” Ngụy Tuyết Doanh xúc động đến nỗi nước mắt chảy xuống.

Ô ô, Vệ đại ca cuối cùng đã tha thứ cho nàng!

“Nha đầu ngốc, Hạo Thiên cũng đã tha thứ, nàng còn khóc cái gì. Bây giờ chúng ta cùng nhau đi vào, chờ nàng nói lời xin lỗi với Nhất Nhất, Nhất Nhất cũng sẽ tha thứ cho nàng.” Nói xong, Nhất Phi liền kéo Ngụy Tuyết Doanh vào phòng.

Nhất Nhất vừa thấy Ngụy Tuyết Doanh, tựa như chuột thấy mèo, vẻ mặt sợ sệt trốn phía sau Vệ Hạo Thiên.

Còn Vệ Hạo Thiên, thấy bộ dạng này của hắn thì xoay người, kéo hắn về phía trước, rồi ôm lấy eo hắn thầm thì bên tai: “Nương tử, có vi phu ở đây!”

Đúng vậy a! Có Vệ Hạo Thiên ở đây! Hắn có gì mà phải sợ chứ!

Ý thức được điều này, thần sắc sợ hãi trên mặt Nhất Nhất liền biến mất. Giương cằm lên, hắn nhìn về phía Ngụy Tuyết Doanh, thế nhưng vừa nhìn thấy biểu tình của đối phương thì hắn liền kinh ngạc chớp chớp con mắt.

A?

Kì quái, nữ nhân này tại sao lại dùng vẻ mặt đầy áy náy mà nhìn hắn vậy?

Hắn không nhìn lầm chứ?

Không đợi hắn xác nhận, Ngụy Tuyết Doanh liền hướng về phía hắn cúi người thật sâu, sau đó nói một câu còn khiến hắn kinh ngạc hơn: “Nhất Nhất, chuyện trước kia đều là lỗi của ta, là ta quá tùy hứng, hi vọng ngươi đại nhân đại lượng, có thể tha thứ cho ta. Từ nay về sau ta nhất định sẽ là một đại tẩu tốt, hảo hảo đối đãi với ngươi!”

Nghe xong, Nhất Nhất cả kinh há hốc miệng, cả buổi cũng không khép lại được.

Nữ nhân này đang xin lỗi hắn!

Quá mức khó tin, tay hắn dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt Vệ Hạo Thiên.

“Nương tử, ngươi làm gì vậy?!” Bị nương tử dùng sức nhéo một cái như vậy, Vệ Hạo Thiên nhăn mày.

“Có đau không?”

“Hơi đau một chút.” Nhưng thật ra là rất đau, nương tử xuống tay cũng thật tàn nhẫn!

“A, nguyên lai ta không phải đang nằm mơ a!” Ai đó sau khi có được đáp án thì mới tin lời vừa rồi hắn nghe được là sự thật.

Nghe nương tử lẩm bẩm một mình, Vệ Hạo Thiên không khỏi phì cười.

Nương tử thật là!

Nhất Nhất sau khi xác định từ giờ trở đi ở Phạm Thiên cốc hắn sẽ an toàn thì không khỏi cười híp mắt, tâm tình khoan khoái vô cùng. Tâm tình một khi khoan khoái thì hắn sẽ quên ngay những việc mà trước kia Ngụy Tuyết Doanh đã làm đối với hắn: “Được rồi, ngươi đã có thành ý như vậy, ta đây sẽ tha thứ cho ngươi!”

Nhìn xem, hắn khoan dung biết bao, vui vẻ cảm ơn hắn đi!

Ngụy Tuyết Doanh quả thực không làm hắn thất vọng, ngay sau đó là mấy tiếng “Đa tạ” vang bên tai càng khiến Nhất Nhất thêm vui vẻ, thật lâu sau mới khép được cái miệng lại.



Giao Nhất Nhất lại cho hai người trông nom, Vệ Hạo Thiên vội vàng đến tìm Tề Ngạo Dương. Vừa thấy mặt, y liền đem tình hình gần đây của Nhất Nhất nói ra toàn bộ.

“Đại ca, huynh cái gì cũng không cho đại tẩu làm, đại tẩu buồn chán, đương nhiên sẽ phát ngốc!” Tề Ngạo Dương chỉ ra mấu chốt của vấn đề.

Đại ca của y cũng thật là làm quá đi, ngay cả đi cũng không cho đi, nếu đổi lại là y, sẽ không chỉ đơn giản là phát ngốc như vậy!

“Đúng a!” Vệ Hạo Thiên bừng tỉnh đại ngộ. Nhưng ngay sau đó, y lại bày ra biểu tình khó xử, “Nhưng mà, nếu như không làm vậy thì ta lo lắng nương tử sẽ xảy ra chuyện!”

Liếc mắt xem thường, Tề Ngạo Dương thở dài, sau đó mới nghiêm mặt nói: “Đại ca, huynh như vậy thì không được, huynh phải để đại tẩu đi lại nhiều, bằng không, đại tẩu hiện tại không xảy ra chuyện gì nhưng tới lúc sinh hài tử thì sẽ phát sinh vấn đề do thiếu vận động, dựng phu sẽ rất vất vả, thậm chí là nguy hiểm!”

“Hả? Là như vậy sao?” Vệ Hạo Thiên giật mình, “Vậy, sau khi trở về ta sẽ để nương tử đi lại nhiều là được rồi.”

Y cuối cùng cũng thông suốt.

Nhất Nhất sau đó cũng vì vậy mà được thoải mái đi lại, chứng ‘ngẩn ngơ tiền sản’ đương nhiên cũng không trị mà khỏi.