Nương Tử Đừng Chạy

Chương 51




Hai tháng rốt cuộc đã trôi qua, Nhất Nhất cũng dần dần khôi phục lại như bình thường. Vì vậy Nhất Phi như bảo mẫu kiêm hộ vệ bên cạnh Nhất Nhất cũng đã có thể yên lòng hơn một chút, hảo hảo nghỉ ngơi.

Tới Phạm Thiên cốc đã gần ba tháng, nhưng Nhất Phi căn bản là không có thời gian rảnh rỗi. Vừa đến Phạm Thiên cốc y đã phải chỉ dạy Nhất Nhất luyện khinh công, sau đó là chiếu cố Nhất Nhất mang thai.

Hiện tại thật vất vả mới có được một chút rảnh rỗi, Nhất Phi liền dự định đi tới hồ nước nhỏ trong cốc mà y có lần tình cờ phát hiện ra, hưởng thụ một chút u nhã tĩnh mịch của khí tức thiên nhiên.

Nhưng có người so với y còn nhanh chân hơn. Chính là người mà hai tháng nay không hề xuất hiện trước mặt bọn họ, Ngụy Tuyết Doanh. Kể từ khi biết Nhất Nhất mang thai hài tử của Vệ đại ca, nàng hoàn toàn từ mất hết hy vọng. Nhưng hết hy vọng thì hết hy vọng, Ngụy Tuyết Doanh vẫn là rất đau lòng. Nàng nhốt mình trong phòng suốt hai tháng, không nói chuyện với ai, cũng không  ra ngoài.

Ngày hôm nay, được phụ thân khuyên bảo, tâm tình của nàng rốt cuộc có chút chuyển biến tốt. Vì vậy, nàng bèn tới tiểu hồ mà từ bé đến giờ nàng rất thích để tắm rửa, cũng là muốn để làn nước trong vắt kia giúp nàng làm dịu đi nỗi đau trong lòng, từ từ khôi phục lại.

Nhất Phi đến gần hồ nước, phát hiện Ngụy Tuyết Doanh toàn thân không che đậy đang tắm ở đó. Trong khoảnh khắc, y ngây người. May mắn, ngay sau đó y đã thanh tỉnh trở lại.

Đáng chết, y như vậy mà nhìn lén nữ hài tử nhà người ta tắm rửa! Nhưng chính là, y còn nhìn đến ngây người!

Vội vàng xoay người, y cất bước ly khai. Đi rất gấp, Nhất Phi thoáng cái không cẩn thận giẫm lên một cành cây khô, sinh ra một tiếng răng rắc, kinh động người đang tắm dưới hồ.

Vừa nghe thấy, Ngụy Tuyết Doanh theo bản năng dùng hai tay che trước ngực, sau đó nhìn chăm chú về phía phát sinh tiếng động. Nhất Phi vốn là đưa lưng về phía Ngụy Tuyết Doanh nhưng lúc giẫm lên cành cây khô y lại vô thức quay đầu lại nhìn đối phương một cái. Chính thời điểm đó, Ngụy Tuyết Doanh mới nhìn rõ kẻ nhìn lén nàng tắm là ai.

Ngụy Tuyết Doanh vừa nhìn thấy kẻ dâm tặc là Nhất Phi thì hung hăng trừng mắt nhìn y, lớn tiếng quát: “Thẩm Nhất Phi, ngươi cái tên hạ lưu nhìn trộm người khác tắm, không giết ngươi, cô cô ta không phải họ Ngụy!”

Nhất Phi quay đầu lại liếc thấy Ngụy Tuyết Doanh hung tợn nhìn mình, còn tuyên bố muốn giết người thì càng chột dạ, liền hấp tấp rời đi, trở lại gian phòng của mình.

Nhất Phi về đến phòng, trong đầu lại hồi tưởng lại thời điểm hắn vừa tới hồ nước thì chứng kiến một màn mỹ nhân tắm gội hoạt sắc sinh hương kia.

Lúc đó, Ngụy Tuyết Doanh đưa lưng về phía y, đang tẩy rửa mái tóc mềm vừa đen vừa dài, năm ngón tay thon dài mịn màng vuốt lên mái tóc, một phần tóc thả trên lưng, hơn nữa thủy châu điểm xuyết được dương quang chiếu rọi khiến mái tóc càng trở nên óng ánh, mặc dù chỉ có thể nhìn được lưng của nàng nhưng cũng khiến Nhất Phi suýt nữa chảy máu mũi. Không thể phủ nhận, nàng thực sự là một một đại mỹ nữ.

Không đúng, không đúng, nàng làm sao có thể xem như là mỹ nữ chứ?

Tâm địa ác độc vô cùng, lại mưu kế ly gián Vệ Hạo Thiên và Nhất Nhất, căn bản không có tư cách làm mỹ nữ!

Nhất Phi liều mạng lắc đầu, liều mạng phủ nhận sự thật Ngụy Tuyết Doanh là một mỹ nữ, cũng liều mạng muốn vứt bỏ đi hình ảnh bên hồ nước kia.

Đúng rồi, độc phụ kia còn nói muốn giết y mà, y còn không mau chạy đi!

Nghĩ vậy, Nhất Phi liền vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc, nhưng mới được phân nửa thì y lại đột nhiên ngừng tay.

Y còn muốn ở lại Phạm Thiên cốc tiếp tục chiếu cố Nhất Nhất mà, sao có thể cứ như vậy mà đi chứ? Còn nữa, độc phụ kia võ công căn bản thua kém y, cũng không có khả năng giết được y, y tại sao phải chạy?

Suy nghĩ cả một buổi, Nhất Phi cũng nghĩ không ra lý do tại sao mình phải chạy, vì vậy lại đem hành lý đã thu dọn gần xong thả về chỗ cũ.

Binh đến tướng ngăn, tới đâu hay tới đó, nếu như Ngụy Tuyết Doanh thật sự tới giết y, thì y sẽ gặp chiêu phá chiêu, hành sự tùy theo hoàn cảnh là được!

Lại nói về Ngụy Tuyết Doanh, Nhất Phi vừa đi, nàng liền từ hồ bơi trở lại bờ, mặc quần áo tử tế, sau đó chạy nhanh về phòng lấy kiếm, thẳng hướng phòng Nhất Phi mà bay tới. Vừa đến trước cửa phòng Nhất Phi, Ngụy Tuyết Doanh một cước đá văng cánh cửa, bước nhanh vào trong.

Nhất Phi đang định binh đến tướng ngăn, tới đâu hay tới đó nhưng không nghĩ tới đối phương lại tìm tới đây nhanh như vậy, không khỏi lắp bắp kinh hãi. Nhưng rất nhanh, y đã bình tĩnh trở lại, liếc mắt nhìn Ngụy Tuyết Doanh: “Ngụy Tuyết Doanh, ngươi không giết được ta đâu!”

Sau đó thoải mái nhàn nhã ngồi trở lại giường, quay đầu tiếp tục dọn tới dọn lui đống hành lý của mình.

Chết tiệt, dám coi thường nàng  như thế!

Thấy thế, lông mày Ngụy Tuyết Doanh dựng lên, thù mới gia tăng hận cũ, nàng hét lớn một tiếng: “Ngươi đi chết đi!” Sau đó cầm kiếm đâm tới Nhất Phi.

Quả nhiên, đúng như Nhất Phi sở liệu, đối phương quả thực không phải là đối thủ của y, giết không được y. Chỉ khẽ nghiêng người, Nhất Phi đã có thể tránh khỏi một kiếm hung hãn của Ngụy Tuyết Doanh.

Ngụy Tuyết Doanh thấy tất cả chiêu thức của mình đều bị chế trụ bởi Nhất Phi, bị Nhất Phi đùa bỡn, thì lửa giận trong lòng càng bạo phát, chiêu thức càng trở nên ngoan độc hung hiểm.

Thấy Ngụy Tuyết Doanh công kích như điên dại, đôi lông mày Nhất Phi nhất thời nhíu lại: “Này, ngươi làm sao vậy? Đã nói ngươi không giết được ta, ngươi còn cố, chiêu thức ngoan độc, nếu không phải ngươi là nữ nhân thì ta sớm đã phế ngươi!”

“Câm miệng!” Một kiếm ngay sau đó lại đâm về phía Nhất Phi.

Nhất Phi thấy Ngụy Tuyết Doanh quyết giữ ý giết mình, chết cũng không hối cải thì không còn khách khí nữa, một cước đá bay kiếm trong tay đối phương, sau đó hai tay tấn công tới.

“Dâm tặc!” Ngụy Tuyết Doanh đỏ mặt quát.

“Hả?!” Nhất Phi lúc này mới phát hiện hai tay của mình đang đặt trên bờ ngực đầy đặn của đối phương. Phút chốc thu tay về.

Lúc này, Ngụy Tuyết Doanh đang giận dữ đến điên dại liều lĩnh lao về phía Nhất Phi. Nhất Phi hơi nghiêng người, tránh khỏi nàng.

Ngụy Tuyết Doanh không có việc gì nhưng nàng bởi vì quán tính mà dừng không được, đang muốn ngão nhào xuống đất. Bởi vì vừa rồi vô ý xâm phạm, nội tâm Nhất Phi có thẹn, không đành lòng để nàng té thảm như vậy liền giơ tay đỡ lấy nàng.

Nhưng một lần tiếp xúc này, Nhất Phi lại gây họa.

Tay Nhất Phi đang chạm lên ngực nàng.

“Ta giết ngươi!” Lại bị Nhất Phi không cẩn thận chạm vào đùi, nàng nhấc chân muốn đạp y một cái. Nhưng ngược lại không đá được mà còn khiến cho cơ thể mất thăng bằng, ngã ngửa về phía sau.

Chẳng biết tại sao, Nhất Phi vẫn nhịn không được lại một lần nữa đỡ nàng từ phía sau. Lần này, tay y không đụng tới ngực nàng nhưng vẫn gây họa thêm lần nữa.

Tay y đang đặt trên mông nàng.

Ý thức được điều này, Nhất Phi giống như bị bỏng, thoáng cái buông Ngụy Tuyết Doanh ra. Cơ thể Ngụy Tuyết Doanh mất đi điểm tựa, lập tức tiếp đất.

Xấu hổ và giận dữ gia tăng cùng với đau đớn, Ngụy Tuyết Doanh rốt cuộc không nhịn được ô ô khóc lên.

Nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người ta khi dễ như vậy, giờ phút này, nàng chỉ muốn hận chết Nhất Phi.

Khóc lóc bò dậy, hiểu được mình bây giờ không phải là đối thủ của y, sau khi ném lại một câu nhất định sẽ đến lấy mạng đối phương nàng mới bỏ đi. Ngày hôm sau, nàng bắt đầu khổ luyện võ công.

Nàng thề phải đánh bại Thẩm Nhất Phi chết tiệt kia!

Ngụy Tuyết Doanh đi rồi, Nhất Phi cũng thở phào nhẹ nhõm: “Nữ nhân này thật phiền phức!”

Cảm thán xong, y không thể không cam chịu số phận mà dọn dẹp lại gian phòng bởi vì ẩu đả một hồi mà trở nên lộn xộn.