Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua song cửa chiếu vào phòng, Vệ Hạo Thiên tỉnh dậy.
Tối hôm qua sau khi Nhất Nhất ngủ, y cũng mệt mỏi liền bò lên giường ôm hắn ngủ. Sau đó Nhất Nhất cũng không đẩy y ra mà ngược lại còn gắt gao ôm chặt, khiến cho y một phen thật cao hứng.
Vừa tỉnh giấc, Vệ Hạo Thiên liền thấy được người mà y yêu thương nhất, khuôn mặt Nhất Nhất khi ngủ tựa đóa sen, trong lòng y có chút hạnh phúc, có chút xúc động nói không nên lời.
Lúc trước, y lại cho rằng bản thân sẽ không có cơ hội mỗi lần mở mắt thức dậy là một lần được nhìn thấy khuôn mặt mà y yêu thương nhất này. Hiện tại, giấc mộng thành hiện thực, y có thể không hạnh phúc, không xúc động sao?
Có lẽ là bởi ánh mắt Vệ Hạo Thiên quá nóng bỏng khiến ngay cả trong giấc mộng Nhất Nhất cũng cảm nhận được cho nên hắn không tự giác mà giật giật mí mắt. Chợt thấy lông mi giống như hồ điệp của Nhất Nhất động động mấy cái, Vệ Hạo Thiên nhịn không được áp sát về phía trước khẽ hôn.
Hôn lên mí mắt, y lại không nhịn được hôn cả lên đôi mắt, lỗ mũi, sau đó là cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Lưu luyến ở trên bờ môi hắn, Vệ Hạo Thiên căn bản không dứt ra được. Y càng hôn càng sâu, càng hôn càng động tình, cho đến khi cái miệng Nhất Nhất có chút sưng đỏ Vệ Hạo Thiên mới lưu luyến không rời mà buông hắn ra.
Nhất Nhất sớm đã bị Vệ Hạo Thiên hôn đến tỉnh, nhưng sáng sớm đã bị một con sói hung hăng hôn chặt như thế hắn làm thế nào cũng không tránh được. Thật vất vả cái miệng mới được tự do, Nhất Nhất rất nhanh chóng kháng nghị: “Ta cũng không phải nương tử của ngươi, tại sao lại hôn ta!” Lời nói rõ ràng còn mang theo không ít hỏa khí.
Ô ô, nương tử vẫn còn chưa tha thứ cho y! Y thật đáng thương a!
Khuôn mặt Vệ Hạo Thiên lập tức trở nên đau khổ, bắt đầu liều mạng ôm chặt Nhất Nhất: “Nương tử, rốt cuộc muốn vi phu làm như thế nào thì ngươi mới bằng lòng tha thứ cho ta a…”
“Không muốn ta hướng nữ nhân kia xin lỗi sao?” Biết rõ Vệ Hạo Thiên là thật lòng thật dạ nhận lỗi, hỏa khí trong lòng hắn cũng đã tiêu tan hơn phân nửa, nhưng ngoài miệng vẫn còn không muốn nói ra.
“Không muốn, không muốn…” Vệ Hạo Thiên không ngừng nói.
Nói đùa, y còn dám đòi hỏi nương tử xin lỗi sao? Nương tử không cần xin lỗi, chỉ cần thứ lỗi cho y là y đã cảm tạ trời đất rồi!
Nghe vậy, sắc mặt Nhất Nhất cũng ôn hoà hơn rất nhiều.
Thấy thế, trong lòng Vệ Hạo Thiên vui mừng, khóe miệng khẽ cong lên, cười híp mắt: “Nương tử không tức giận sao?”
Liếc Vệ Hạo Thiên một cái, Nhất Nhất cảnh cáo nói: “Từ nay về sau không cho phép gọi nữ nhân kia một cách thân thiết như vậy, cũng không cho phép ôm ôm ấp ấp nàng!” Vừa nghĩ tới bộ dáng ôn nhu của Vệ Hạo Thiên dành cho nữ nhân kia là trong lòng hắn lại bốc lên một ngụm giấm chua.
“Nương tử oan uổng a! Vi phu lúc nào thân thiết với tiểu sư muội, lúc nào ôm ấp tiểu sư muội chứ?” Mặc dù ngoài miệng kêu oan nhưng trong lòng Vệ Hạo Thiên đúng là hạnh phúc không thôi.
Ha ha, đây là nương tử đang ghen mà!
“Chính là thời điểm ngươi muốn ta xin lỗi! Lúc đó, ngươi cứ ‘Doanh nhi’, ‘Doanh nhi’ mà gọi biết bao thân thiết, còn ôm thật chặt nữ nhân kia vào lòng. Đều là ta tận mắt nhìn thấy, ngươi còn dám kêu oan uổng?!” Cái này, Nhất Nhất vừa nghĩ đến là lại nổi giận.
Đáng ghét, đã vậy còn không chịu thừa nhận, tức chết hắn!
Nhất Nhất càng tức giận, ngược lại càng khiến Vệ Hạo Thiên cao hứng. Y cũng không hề phản bác mà chỉ ái muội nhích tới gần, cười hì hì: “Nương tử chính là đang ghen sao?”
Ầm!
Khuôn mặt người nào đó bỗng chốc biến thành cái mông khỉ: “Ai… Ai thèm ghen!” Tiêu biểu con vịt chết mà còn mạnh miệng.
“Ha ha…” Thấy bộ dạng này của Nhất Nhất, Vệ Hạo Thiên cười đến thập phần vui vẻ.
“Cười cái gì mà cười, ta chính là ghen đó, không được sao?!” Bị kích động, người nào đó thẳng thừng nói ra suy nghĩ của mình. Nói xong mới ý thức được bản thân nói cái gì cho nên mang tai lập tức đỏ lên.
Ai nha, hắn tại sao ngay cả những lời thế này cũng có thể nói ra như vậy chứ?
“Được được được, đương nhiên là được! Nương tử vì vi phu mà ghen, vi phu vui mừng còn không kịp sao có thể không được chứ?” Vệ Hạo Thiên tiếp tục trêu chọc.
Ha ha, bộ dạng xấu hổ của nương tử thật đáng yêu!
“Này, ngươi không cần được voi đòi tiên!” Người nào đó thẹn quá hoá giận.
Tuy rằng hắn thích Vệ Hạo Thiên nhưng hắn vẫn không chịu nổi mỗi khi đối phương châm chọc mình như vậy.
“Những lời vi phu nói đều là sự thật!” Vệ Hạo Thiên thay đổi bộ dạng cười hì hì lúc trước bằng một vẻ mặt nghiêm túc.
Vệ Hạo Thiên bỗng nhiên thay đổi khiến Nhất Nhất thoáng phản ứng không kịp, vì thế hắn lại hồ đồ nhắc lại vấn đề Ngụy Tuyết Doanh: “Tóm lại, không cho phép ngươi đối với nữ nhân kia… Ưm!” Không dùng lời ngon tiếng ngọt, Vệ Hạo Thiên trực tiếp dùng hành động để hứa hẹn.
“Nương tử, chúng ta đã lâu không có làm chuyện… sinh hoạt vợ chồng kia!” Lần này đến lượt Vệ Hạo Thiên đỏ mặt.
Từ khi nương tử rời khỏi Vệ phủ cho tới bây giờ, y không được cùng nương tử làm chuyện kia rồi. Đoạn thời gian đó thực bi thương, y tuy rằng có lúc được cùng nương tử gần gũi da thịt nhưng vẫn là không hoàn toàn triệt để. Trong mắt y, đó đương nhiên không được tính là chân chính sinh hoạt vợ chồng.
Lôi lang trảo đang luồn vào trong quần mình ra, Nhất Nhất cương quyết không đồng ý: “Không được, trời đã sáng, sẽ có người phát hiện!”
“Nương tử…” Khuôn mặt Vệ Hạo Thiên có chút nhăn nhó.
Có chút dao động rồi, dừng lại một chút, vẫn là cự tuyệt: “Không được!”
“Nương tử…” Tiếp tục cầu xin.
“Không được!” Tiếp tục cự tuyệt.
“Nương tử…”
“Không… Ân!”
Thình lình, không phòng bị chút nào, Nhất Nhất liền bị móng vuốt của con sói nắm được sinh mạng.
Tiểu nhân đê tiện! Nhất Nhất hung hăng trừng mắt nhìn y.
Ở trong mắt sói, cái nhìn này ngược lại quyến rũ vô cùng, dưới thân lập tức dựng lên một cái lều nhỏ, động tác trên tay cũng nhanh hơn không ít.
“Buông… ân a… tay… ân hư a…” Việc đã đến nước này, Nhất Nhất vẫn còn chưa từ bỏ ý định.
“Nương tử, ngươi thật đẹp.”
“Ngươi… ân… dám… ân… nói thêm gì nữa, ta sẽ… ân hư…”
“Nương tử, vi phu không có nói láo, ngươi thật sự rất đẹp, rất đẹp…”
“… Ân a…”
…
Một mực gây sức ép với Nhất Nhất đến giữa trưa Vệ Hạo Thiên mới tạm thời buông tha hắn, Nhất Nhất tức giận hung hăng cắn lên bả vai y. Bả vai bị cái miệng nhỏ của Nhât Nhất đụng vào, không ngờ lại khiến Vệ Hạo Thiên nổi lên dục vọng.
Ai, thân thể này của y chính là không chịu nổi đụng chạm của nương tử a!
Cái này ngược lại khiến Nhất Nhất sợ hãi.
Mẹ ơi, việc này mà cũng có thể có phản ứng! Giết chết hắn đi!
Cơ thể run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, Nhất Nhất nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu như còn dám tiến đến đây, ta thề từ nay về sau nhất định sẽ không tiếp tục tha thứ cho ngươi!”
Thấy Nhất Nhất như vậy, Vệ Hạo Thiên vốn định tái chiến một lần giờ lại thoáng mềm lòng. Nhớ ra Nhất Nhất vẫn còn đang bị thương hàn, hắn rốt cuộc kiềm chế bản thân. Ôn nhu với lấy cánh tay Nhất Nhất kéo hắn vào lòng, vỗ về nói: “Nương tử, vi phu sẽ không làm gì nữa, ngươi an tâm ngủ đi.”
Nhất Nhất vừa nghe, vẫn còn không tin Vệ Hạo Thiên có thể dễ dàng như vậy mà bỏ qua. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, chứng kiến đối phương với biểu cảm yêu thương đang nhìn hắn, lúc này mới tin.
Hắn hiểu, nam nhân một khi có dục vọng mà không được phát tiết thì sẽ rất khó chịu, huống chi Vệ Hạo Thiên là thiên phú dị bẩm, lại càng khó có thể kiềm chế nhưng Vệ Hạo Thiên vẫn vì hắn mà cố nhẫn nhịn. Một khắc này, tim của hắn dâng lên một cỗ nhiệt lưu. Nhẹ nhàng “Ân!” một tiếng, Nhất Nhất cực kỳ mệt mỏi ở trong lòng Vệ Hạo Thiên ngủ thiếp đi.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp khi ngủ của Nhất Nhất, Vệ Hạo Thiên quả thực là cực khổ không thể tả. Ôm lấy thân thể mềm mại của hắn, dục vọng không giảm ngược lại còn tăng.
Ô ô, y hối hận, y muốn nương tử a!