Hai người vừa ra khỏi Vệ phủ, cưỡi bằng ngựa Thẩm Nhất Phi chuẩn bị trước đó. Nhất Nhất kiếp trước chỉ biết lái xe hơi, chưa từng cưỡi ngựa. Vì vậy hai người đành phải cưỡi chung một con ngựa. Khoái mã gia tiên, xóc nảy nửa tháng, hai người cuối cùng cũng tới được Thẩm gia trang.
Cưỡi ngựa đối Nhất Nhất mà nói, so với lái xe thì thống khổ hơn nhiều. Nhất Nhất trên lưng ngựa nửa tháng, thiếu chút nữa ngay cả xương cốt cũng muốn rã rời. Vừa nhảy xuống khỏi lưng ngựa hắn lập tức ngã vào lòng Thẩm Nhất Phi.
Thẩm Nhất Phi cũng sớm dùng bồ câu đưa tin cho phụ mẫu đã tìm thấy Nhất Nhất. Trước khi xuất phát y lại dùng bồ câu đưa tin báo cho đại khái thời điểm hai người trở lại trang vì vậy tất thảy Thẩm gia trang, mọi người đều ra đây đón.
Thẩm phu nhân Nhậm Thanh Hồng, vừa nghe nói tiểu nhi tử ngày nhớ đêm mong đã trở về liền xuất hiện đầu tiên. Thấy Nhất Nhất yếu ớt trong lòng Thẩm Nhất Phi nàng thương tâm ôm lấy Nhất Nhất mà khóc lên: “Nhất Nhất thật khổ mệnh a!”
Theo sau chính là Thẩm gia trang đương gia Thẩm Dật Quần, chứng kiến tiểu nhi tử bản thân thương yêu nhất thành ra bộ dạng như bây giờ, cũng nhịn không được lão lệ ngang dọc.
Đại ca, nhị ca Thẩm Thẩm Nhất Thiên và Thẩm Nhất Trùng hai người nhìn thấy tiểu đệ bộ dạng tiều tụy, mắt cũng đỏ au.
“Cha mẹ, đại ca, nhị ca, Nhất Nhất không có việc gì, đừng quá lo lắng. Chẳng qua là nửa tháng không ngừng cưỡi ngựa lại không được nghỉ ngơi tốt nên kiệt sức. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi!”
Thẩm Nhất Phi thấy phụ mẫu, huynh trưởng lo lắng như vậy, liền vội vàng hướng về phía mọi người giải thích.
Mọi người nghe Thẩm Nhất Phi nói như vậy cũng cảm thấy yên lòng. Nhâm Thanh Hồng ngừng khóc, lau nước mắt, đối Thẩm Nhất Phi mà nói: “Nhất Phi, vậy ngươi mau ôm Nhất Nhất đi nghỉ ngơi! Còn nữa, ngươi cũng đi hảo hảo nghỉ ngơi một chút, ngươi cũng mệt rồi!”
“Tiểu Bắc, Tiểu Trung, các ngươi phụ trách chiếu cố Tứ thiếu gia, Tiểu Nam ngươi cũng đi chăm sóc chủ tử của ngươi đi!” Nhậm Thanh Hồng lại phân phó thiếp thân tiểu tư (người hầu kề cận) Nhất Nhất và Thẩm Nhất Phi.
Tiểu Nam là thiếp thân tiểu tư của Thẩm Nhất Phi, còn Tiểu Bắc và Tiểu Trung là thiếp thân tiểu tư của Nhất Nhất. Thẩm gia tứ huynh đệ từ nhỏ đã có thiếp thân tiểu tư bên mình gồm có Thẩm Đông, Thẩm Tây, Thẩm Nam, Thẩm Bắc, Thẩm Trung. Bởi vì Nhất Nhất từ nhỏ thân thể đã nhược lại thêm được sủng ái, vì vậy Thẩm Dật Quần đặc biệt cấp cho hai người thiếp thân tiểu tư. Chỉ cần nhìn điểm này cũng biết Thẩm Nhất Nhất tại Thẩm gia trang có địa vị cao.
Mặc dù Thẩm Nhậm hai người đặc biệt sủng Thẩm Nhất Nhất nhưng ba vị ca ca của hắn cũng chưa từng đố kỵ, chưa từng oán trách. Thẩm Nhất Nhất từ nhỏ thân thể nhược lại sinh ra giống nữ hài tử, hơn nữa thiện lương nhu thuận, tinh linh khả ái khiến ba vị ca ca vô cùng cưng chiều, đặc biệt là tam ca Thẩm Nhất Phi càng yêu đệ đệ thành si mê. Thử hỏi ba vị ca ca cũng sủng ái hắn như vậy thì làm sao có thể đố kị hắn được phụ mẫu sủng ái chứ?
Thẩm Nhất Nhất đối với hạ nhân trong Thẩm gia trang cũng vô cùng tốt, vì vậy mà bọn hạ nhân cũng thập phần bảo bối hắn. Thế là trong Thẩm gia trang, Nhất Nhất từ nhỏ chính là một báu vật.
Từ sau khi Thẩm Nhất Nhất mất tích, mọi người ngày đêm lo lắng, hiện tại “Thẩm Nhất Nhất” cuối cùng đã trở về khiến ai nấy đều mừng vui không gì sánh bằng.
Nhất Nhất thực sự như lời Thẩm Nhất Phi nói, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi. Ngủ bốn ngày Nhất Nhất rốt cục thần thanh khí sảng mà tỉnh lại. Thấy hắn vừa mới tỉnh, Tiểu Bắc liền lập tức chạy đi báo cho lão gia cùng phu nhân biết. Tiểu Trung đỡ Nhất Nhất ngồi dậy, đối với hắn hỏi han ân cần:
“Thiếu gia có đói bụng không? Tiểu Trung gọi người đem lên một chút đồ ăn người thích nhất được không?”
“Thiếu gia khát không? Có muốn hay không Tiểu Trung cấp cho người ‘Ngọc hồ xuân’ người thích nhất?”
“Thiếu gia, người… “
“Thiếu gia, người…”
Nhất Nhất từ trước đến nay mỗi khi thức dậy là tinh thần rất nặng nề, cũng không thích có người ầm ĩ, ngủ càng ít thì khi thức dậy khí càng lớn. Lần này, hắn ngủ ròng rã suốt bốn ngày, ngủ đủ rồi, thức dậy lẽ ra khí sẽ không lớn nhưng Tiểu Trung liên tục ghé vào lỗ tai hắn, không ngừng ‘Thiếu gia’ ‘Thiếu gia’ mà gọi khiến tâm tình tốt của hắn đều bị phá hư làm cho hắn nhịn không được mà quát:
“Con mẹ nó! Lão tử bây giờ chuyện gì cũng không muốn, cái gì cũng không muốn, ngươi câm miệng!”
Trước kia thiếu gia đối với Tiểu Bắc và Tiểu Trung đều rất gần gũi, bất kể tức giận thế nào, bực mình ra sao cũng sẽ không lời nặng tiếng nhẹ với hai người họ. Nhưng hôm nay thiếu gia vừa tỉnh liền mở miệng quát mắng làm cho Tiểu Trung sửng sốt cực kỳ, mở to hai mắt ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Nhất Nhất mà nói:
“Thiếu gia, người làm sao vậy? Người trước đây cũng chưa từng đối với Tiểu Trung cùng Tiểu Bắc nặng nhẹ, cũng chưa bao giờ chưa bao giờ dùng thô ngữ, thiếu gia có đúng hay không ngủ mơ nha?”
Hỏng bét, mỗi lần tức giận đều dùng thô ngữ! Nhất Nhất trong bụng la to không ổn. Hắn rất nhanh điều chỉnh, bày ra khuôn mặt tràn đầy áy náy đối với Tiểu Trung mà nói: “Cái kia… Cái kia, Tiểu Trung, xin lỗi, là ta không nên đối với ngươi nặng nhẹ!”
“Không việc gì, Tiểu Trung còn tưởng thiếu gia người ngủ mơ chứ!”
Thấy thiếu gia xin lỗi, lại trở về là thiếu gia trước đây, Tiểu Trung cười híp mắt mà trả lời.
“Được rồi, Tiểu Trung, có thể hay không chuẩn bị một chút đồ ăn, ta đói bụng.”
Vừa rồi tỉnh dậy còn chưa có cảm giác, hiện tại cùng Tiểu Trung nói chuyện một hồi, bao tử Nhất Nhất đã ùng ục kêu gào. Đương nhiên là đói bụng, hắn đã ngủ suốt bốn ngày, cũng chính là hắn đã bốn ngày chưa ăn.
“Hảo, hảo! Thiếu gia người chờ Tiểu Trung đi lấy chút đồ ăn cấp thiếu gia!”
Tiểu Trung nghe Nhất Nhất kêu đói liền vui vẻ mà chạy đến trù phòng chuẩn bị đồ ăn.
Mọi người nghe Tiểu Bắc nói Nhất Nhất đã tỉnh cũng đều vội vàng chạy đến.
Nhâm Thanh Hồng vừa vào phòng trông thấy Nhất Nhất ngồi ở trước giường liền bổ nhào ôm chặt lấy hắn, lại khóc khí thế.
“Được rồi, phu nhân đừng khóc, Nhất Nhất điều không phải đã hảo hảo khỏe mạnh hay sao?”
Thẩm Dật Quần thấy Nhất Nhất thần sắc không tệ liền khuyên bảo phu nhân mình ngừng khóc. Ba vị ca ca cũng thấy Nhất Nhất thần sắc thật là tốt liền theo lời cha nói ào tới khuyên mẫu thân đừng khóc.
Nhâm Thanh Hồng nghe được tướng công cùng nhi tử khuyên nhủ như vậy đành ngưng khóc. Nhưng nàng đột nhiên lại cảm thấy không thích hợp, nàng khóc lâu như vậy cũng không thấy Nhất Nhất nói gì, vẫn là thờ ơ. Trước đây Nhất Nhất tuyệt đối sẽ không như vậy! Nghĩ vậy, nàng bèn ngẩng đầu lên hỏi Nhất Nhất.
“Nhất Nhất, ngươi làm sao vậy?”
Nhất Nhất thình lình bị một nữ nhân khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi nhưng bộ dạng thướt tha ôm lấy mà khóc lớn, vẫn là đang không biết làm sao, bỗng nhiên lại nghe nữ nhân này gọi tên mình, hỏi làm sao vậy khiến hắn vô thức mà nhìn Thẩm Nhất Phi, dùng nhãn thần hướng về phía y mà cầu cứu.
Nhâm Thanh Hồng vừa hỏi, ở đây mọi người ngoại trừ Thẩm Nhất Phi đều nhìn ra Nhất Nhất không ổn. Lại thấy Nhất Nhất nhìn Thẩm Nhất Phi, mọi người liền đem ánh mắt từ trên người Nhất Nhất chuyển sang nhìn Thẩm Nhất Phi.
Thẩm Nhất Phi gặp ánh mắt cầu cứu của Nhất Nhất, lại thấy phụ mẫu, ca ca cũng nhìn về phía mình, y vò đầu suy nghĩ mới phát hiện ra chính bản thân mình dĩ nhiên có một đại sự quên chưa nói!