Khi Diệc Minh cùng Dương Thanh Uyên về đến nơi đã thấy Thiên Anh đang ngồi nhàn nhã uống trà. Dương Thanh Uyên hoàn toàn không để tâm đến lời nhắc nhở khi nãy của Diệc Minh, tiến về phía Thiên Anh.
- Hàn tiểu thư, buổi tối uống trà sẽ rất khó ngủ!
Thiên Anh suýt thì phun hết trà trong miệng ra. Ai...hình tượng của nàng...
- Đêm hôm khuya khoắt bày đặt thưởng trà - Diệc Minh châm chọc một câu.
- Khụ...công chúa, tại hạ đang uống trà gừng để ấm người a- Thiên Anh trừng mắt nhìn Diệc Minh, lúc quay sang nói chuyện với Dương Thanh Uyên lại hết sức dịu dàng.
- Làm ấm người? Nhưng trời đâu có lạnh lắm đâu? - Dương Thanh Uyên hơi thắc mắc rồi sực nhớ ra hắc bào là người kia choàng cho mình. Nhìn Thiên Anh chỉ vận hắc y mỏng manh còn mình thì ấm áp, Dương Thanh Uyên không khỏi ngại ngùng.
- Hàn tiểu thư, thật xin lỗi! Là ta...áo của tiểu thư...
- Công chúa không cần tự trách mình như vậy. Tại hạ là người trong giang hồ, chút lạnh này không nhằm nhò gì nhưng công chúa vốn là lá ngọc cành vàng thân thể khó mà chịu được - Thiên Anh nhẹ nhàng nói, thành công tăng hảo cảm của đối phương với mình.
- Hết phòng rồi sao? - đột nhiên giọng nói của Diệc Minh vang lên. Vốn là Diệc Minh muốn thuê thêm một phòng nữa nhưng khách điếm lại hết phòng.
- Nếu vậy thì ủy khuất công chúa cùng phòng với tại hạ đi. Như thế cũng dễ dàng để ta bảo vệ công chúa - Thiên Anh mở lời.
- Không đâu, chung phòng với tiểu thư là vinh hạnh của ta. Với cả ta cũng không có gì ủy khuất đâu - Dương Thanh Uyên nhẹ nhàng đáp lại.
- Nhưng... - Diệc Minh do dự. Hắn vẫn không an tâm một chút nào về nữ tử họ Hàn này.
- Diệc Minh, trời cũng khuya rồi, chẳng lẽ ngươi bắt công chúa đi khách điếm khác sao?
- Ca ca...
Dưới ánh mắt muốn giết người của Diệc Minh, Thiên Anh vui vẻ đưa Dương Thanh Uyên lên lầu.
Ánh nắng qua khe hở nhỏ trên cửa sổ chiếu vào mặt Thiên Anh khiến nàng tỉnh dậy. Nhận thấy trong ngực mình có gì đó, Thiên Anh cúi xuống liền thấy Dương Thanh Uyên đang gối đầu lên tay mình, một tay ôm lấy eo nàng, tay còn lại cầm lấy vạt áo Thiên Anh.
Hậu cung tương lai, vi phu thề là chưa làm gì có lỗi với các nàng a!
- Hàn tiểu thư, sáng hảo! - Dương Thanh Uyên dụi dụi mắt, ngẩng lên cười với Thiên Anh.
#Bổn cô nương thật muốn phạm tội#
- Công chúa, sáng hảo! - dẹp bỏ hết tâm tư không lành mạnh của mình, Thiên Anh đáp lại mỹ nhân.
Sau đó hai người cứ nằm nhìn nhau một lúc khá lâu cho đến khi...
- Rầm! - cửa phòng bật mở, Diệc Minh xuất hiện như một vị thần.
- Hàn Thiên Anh, bỏ cái tay xấu xa của ngươi ra khỏi người Thanh Uyên! - giọng nói của Diệc Minh như muốn giam người khác vào ngục băng lạnh lẽo. Hắn ở ngoài gõ cửa phòng mấy lần nhưng không thấy động tĩnh gì nên mới nóng vội xông vào. Quả nhiên nữ tử họ Hàn kia động tay động chân với biểu muội nhà hắn.
#Rõ ràng bổn cô nương mới là người bị hại#
- Biểu ca, nữ tử với nhau thì có gì chứ? Ca mau ra ngoài đi! - Dương Thanh Uyên gắt giọng với Diệc Minh. Đường đường là thái tử mà lại xông vào khuê phòng như này thì thật mất thể diện hoàng thất.
- Đúng đấy. Nữ tử thì có gì chứ? - Thiên Anh ở bên cạnh phụ họa.
-... - thấy lòng tốt của mình bị phủ nhận, Diệc Minh đau khổ đi ra ngoài. Biểu muội đáng yêu luôn nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ đâu rồi? Sao bây giờ lại vì sắc bỏ huynh thế này? Quả nhiên Hàn Thiên Anh là thứ không nên tồn tại. Từ đó Thiên Anh vô tội vinh dự chiếm vị trí đầu trong sổ đen của Diệc Minh.
Sau khi Diệc Minh rời phòng, Thiên Anh cùng Dương Thanh Uyên nhìn nhau bật cười.
- Khụ...khụ...công chúa...tại hạ nghĩ chúng ta nên đi xuống dùng điểm tâm sáng.
- Hàn tiểu thư, tiểu thư có thể gọi tên của ta.
- Vậy ta không khách khí, Thanh Uyên!
- Thiên Anh!
Diệc Minh ngồi ở dưới đại sảnh không khỏi nóng lòng. Sao mãi Thanh Uyên vẫn chưa xuống nhỉ? Thiên Anh lại giở trò mèo gì với biểu muội à? Lúc Diệc Minh chuẩn bị phi lên phòng lần hai, liền thấy hai nữ nhân như hoa như ngọc đi xuống. Một là Dương Thanh Uyên, một là...Thiên Anh.
- Ca ca? - Dương Thanh Uyên vẫy vẫy tay trước mặt Diệc Minh đang nhìn chằm chặp Thiên Anh.
Diệc Minh lúc này mới giật mình tỉnh táo lại, vội quay mặt đi. Việc này không thể trách hắn được a. Ai bảo hôm nay Thiên Anh nữ tính quá cơ? Mái tóc đen nhánh được búi lên kiểu khuê nữ, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng toát lên vẻ non nớt của tuổi mười lăm. Hơn nữa, bộ xiêm y màu lam càng khiến cho nàng trở nên dịu dàng thanh thoát. Nếu không phải đã thấy bộ dạng phong lưu đào hoa chốn thanh lâu của Thiên Anh thì hắn cũng sẽ nhầm nàng với một thiên kim tiểu thư nào đó rồi.
- Thiên Anh, ta bảo rồi. Ngươi nữ tính ra một chút sẽ là một giai nhân tuyệt sắc mà! Ngay cả biểu ca ta... - Dương Thanh Uyên quay sang trêu chọc Thiên Anh khiến khuôn mặt nàng đã đen còn đen hơn.
Muội tử này, rõ ràng biểu ca của muội đang hãi hùng! Không thấy sự hốt hoảng trên mặt hắn à?
- Thanh Uyên, chúng ta ngồi xuống thôi - Thiên Anh vội chuyển chủ đề, kéo Dương Thanh Uyên ngồi xuống. Bữa ăn của ba người trôi qua trong không khí vô cùng kì dị.
- Hôm nay bắt đầu lễ Nguyệt Minh rồi, muội muốn đi chơi! - Dương Thanh Uyên là người đầu tiên mở lời phá tan sự kì dị này.
- Ân! - Diệc Minh cùng Thiên Anh đồng thanh, không khí lại trở nên kì lạ.
Dương Thanh Uyên bất lực, cầm tay Thiên Anh kéo ra ngoài trước, bỏ lại Diệc Minh ngơ ngác.
- Hôm nay nàng ta ăn nhầm cái gì à?
____________________
- Hai người đó đẹp đôi thật đó!
- Quả là trai tài gái sắc mà!
-...
Vốn là ba người đi chung với nhau nhưng Dương Thanh Uyên vài phút trước nổi hứng chơi vớt cá, bỏ lại Thiên Anh cùng Diệc Minh đứng chờ ở ngoài. Hai người nam thanh nữ tú đứng cạnh nhau không khỏi làm người khác chú ý, bàn tán.
Diệc Minh quay sang nhìn Thiên Anh, chỉ thấy mỗ nữ nào đó cúi gằm mặt xuống, không rõ biểu tình. Nàng ta...đang ngại sao? Không ngờ cũng có lúc nữ nhân này đáng yêu như thế a!
Khoé môi Diệc Minh hơi nhếch lên, rồi đi về phía Dương Thanh Uyên. Đi được hai bước vẫn không thấy người phía sau có động tĩnh gì, hắn liền quay trở lại, cầm lấy tay người đó kéo đi. Bàn tay to lớn trùm lấy bàn tay nhỏ nhắn, tạo nên bức tranh tuyệt mĩ nếu như chúng ta bỏ qua khuôn mặt biến đen hoàn toàn như Bao Thanh Thiên của nữ nhân đằng sau.
Lúc nghe mấy lời bàn tán xung quanh, Thiên Anh đã suýt không kiềm chế được sức mạnh hủy diệt của mình. Bây giờ lại đến tên điên Diệc Minh lên cơn như này...
#Bổn cô nương muốn giết người#
- Diệc công tử, phiền ngươi bỏ tay tại hạ ra!
- Đông người, dễ lạc! - Diệc Minh không quay người lại, buông ra vài chữ.
-... - để hắn ta tồn tại là một sai lầm mà!