Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 90: Cổ họng người nào TM cũng có thể bị số mạng bóp chặt!




Hoa Vị Miên cỡi lừa con lắc a lắc, rốt cuộc lắc đến bến sông, thật xa một ngắm không có người nào lên thuyền, vừa đúng, có thể đem lừa con này cùng quá giang.

"Thuyền gia, đi bên kia sông." Hoa Vị Miên trèo xuống từ lưng lừa con, sải bước đi đến trước mặt lão thuyền gia.

Thuyền gia run run chòm râu bạc phơ, nói: "Tiểu tử, Giản Thủy này sắp chiến tranh rồi, ngươi còn đến Giản Thành làm gì?"

Hoa Vị Miên một thân nam trang, vẫy vẫy tay áo đặt ở sau lưng, cằm giương lên, nói: "Đi đầu quân, ta thích ủng hộ người yếu!"

Thuyền gia cười híp mắt gật đầu một cái, nói: "Có chí khí, đi lên, lão nhân gia đưa ngươi qua sông!"

Hoa Vị Miên lôi kéo lừa con cùng lên thuyền, thuyền gia vừa mới chuẩn bị tháo dây thừng, liền lại tới hai người, trực tiếp nhảy lên thuyền, cao lớn thô kệch quát: "Thuyền gia, qua sông!"

Thuyền gia mặt đen lại tháo dây thừng, từ từ chèo thuyền.

Hoa Vị Miên nhìn hai người kia giấu giấu diếm diếm nhìn bình đựng tiền của thuyền gia, trong bụng biết hai người này không phải là người hiền lành, vì vậy làm bộ đến mũi thuyền ngắm cảnh, thuận tiện quét ngang qua bình tiền của thuyền gia.

"Keng keng" một tiếng, tiền đồng rơi đầy mặt đất, Hoa Vị Miên giật mình, nói: "Thuyền gia thật không có ý!"

Lão thuyền gia bỏ sào tre tới đây nhặt, Hoa Vị Miên cũng ngồi xổm xuống giúp hắn. Đem tiền bỏ vào trong bình, Hoa Vị Miên vỗ vỗ cánh tay lão thuyền gia, nói: "Thuyền gia, tiền phải cất đi nha!"

Lão thuyền gia tựa hồ có chút hiểu ý của nàng, khom lưng đem bình tiền đặt vào trong hộp, mới xoay người lại đi chống thuyền.

Hoa Vị Miên khoan thai ngồi trở lại đuôi thuyền, từ trong túi lấy ra một củ cà rốt nhét vào trong miệng lừa con, lừa con hừ một tiếng phun xuống đất sau đó mới cúi thấp đầu gặm.

Hắc! Hoa Vị Miên nổi giận, dùng đũa gắp thì không ăn, gắp bằng đầu ngón chân nó lại thích!

Đang thời điểm Hoa Vị Miên ân cần dạy bảo lừa con, hai người kia liền rút ra một thanh đao cùn từ bên hông đến kề lên cổ lão thuyền gia.

"Lấy bạc ra đây!" Một người trong đó níu lấy vạt áo của hắn nói.

Lão thuyền gia rụt cổ một cái nói: "Ta không có tiền."

"Nói bậy, ai nói không có tiền!" Tên còn lại mở hộp ra lấy bình tiền đổ ra nhét vào trong ngực, sau đó lắc cây đao đi tới chỗ Hoa Vị Miên, nói: "Tiểu tử, đem tiền giao ra đây!"

Hoa Vị Miên liếc mắt nhìn bàn tay bị kinh phong kia một cái, đoán hai người này hơn phân nửa cũng là nông dân, qua sông đi tránh quốc nạn đây!

Đuổi lừa con lên phía trước, Hoa Vị Miên buông buông tay nói: "Ta chỉ có nó, mặc cho ngươi hoặc làm thịt."

Lừa con vung chân lên tựa như đạp nàng, bị Hoa Vị Miên nham hiểm tránh thoát.

Người nọ bán tín bán nghi nhìn nàng một cái, lại đột nhiên thấy được túi xách trên đất, lúc này quát: "Trong túi này có đồ gì, lấy ra!"

Hoa Vị Miên lúc ấy nghĩ, chẳng lẽ quả thật tài cao lớn mật?

"Mè nheo cái gì, lấy ra!" Người nọ lại nhấn mạnh một câu.

"A!" Hoa Vị Miên dứt khoát nhấc bọc quần áo ném tới trong ngực hắn, người nọ chợt lui về phía sau môt bước, tiếp theo mừng như điên nói: "Đại ca, cái túi này thật nặng, có tiền!"

"Thật sao?!" Tên còn lại vui mừng, lúc này thả thuyền gia ra chạy tới.

Nam nhân xốc bọc quần áo, vừa định đưa tay mò vào, vừa sờ sờ, không giống như là thỏi bạc, vén vải lên, lại thấy một con lông xù gì đó bò ra ngoài, sợ tới mức hắn vội ném bọc quần áo đi, thứ gì đó trong bao quần áo bộp bộp rơi vào trên ván thuyền.

"Ngươi giả bộ nhiều đá như vậy làm gì?" Nam nhân thẹn quá thành giận, dùng đao chỉ vào Hoa Vị Miên hỏi.

"Ưa thích cá nhân nha, luật pháp lại không nói không thể mang." Hoa Vị Miên hết sức vô tội nói.

"Nhị đệ, tay ngươi thế nào?" Đại ca kinh hoảng kêu lên.

Người nọ cúi đầu nhìn bàn tay đen sẫm, nhất thời sợ tới mức mắt cũng trợn tròn, đao trong tay cũng rơi xuống, chưa ăn thịt heo đã gặp heo chạy, lúc này ôm cánh tay nói: "Trúng độc, ta trúng độc. . . . . . !"

"Ngươi làm gì?"

Hoa Vị Miên cúi người ôm lấy Tiểu Hoa Bì, nói: "Ta không có, là nó cắn ngươi." Vừa nói chỉ chỉ Tiểu Mao trên đất, tiếp theo lại nói: "Cho nên nói ngươi tinh thần can đẩm! Không tệ không tệ, có tiền đồ!"

Hai người kia nhất thời hiểu Bạch Diện Thư Sinh trước mắt này không phải người bình thường, hôm nay vẫn là mạng quan trọng hơn, lúc này lão đại quỳ xuống nói: "Tiểu nhân mắt chó đui mù, đụng phải ngài, kính xin nể tình hai chúng ta vi phạm lần đầu mà bỏ qua cho chúng ta đi!"

Lão nhị kia cũng quỳ xuống theo, hai người càng không ngừng khấu đầu, làm cho lão thuyền gia ở phía sau vẻ mặt đau lòng, hai hài tử xui xẻo này, đập hỏng thuyền phải trả tiền!

Hoa Vị Miên giơ giơ tay lên ý bảo hai người bọn họ dừng lại, hỏi: "Hai ngươi đến Giản Thành làm gì?"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, xấu hổ đáp: "Nghe nói Giản Thủy sắp chiến tranh, chúng ta nghĩ thừa dịp loạn đi kiếm một chút kế sinh nhai. . . . . ."

"A?" Hoa Vị Miên tròng mắt hơi híp, hết sức không tin.

"Là thật, đại hiệp, huynh đệ chúng ta mới vừa mất cha mẹ, chị dâu của ta lại vừa sinh hạ hài tử, trong nhà cũng không có gạo!"

Hoa Vị Miên nghe hai người nói chuyện cũng đều có trật tự, liền hỏi: "Các ngươi biết chữ làm sổ sách không?"

Đại ca vội vàng gật đầu nói: "Biết, cùng hương hạ tiên sinh học qua hai năm, bất quá không có chuyện gì dùng tới."

Hoa Vị Miên suy nghĩ một chút, tới Giản Thành vẫn phải có người làm chân chạy, có sẵn lao động giá rẻ, không cần uổng phí!

"Để cho các ngươi theo ta làm việc có bằng lòng hay không?"

Hai người kia sửng sốt, ngay sau đó vui mừng, liên tục không ngừng gật đầu, đại ca kia vừa định nói chuyện thì bên cạnh chính là bùm ... một tiếng, quay đầu nhìn lại, đệ đệ hắn đã miệng sùi bọt mép rồi.

Thời điểm đến bờ bên kia Hoa Vị Miên ngay cả tiền đò cũng chưa trả, lão thuyền gia kia đã kiên trì không cần, nói là lần sau sẽ còn chở nàng, Hoa Vị Miên suy nghĩ một chút rồi đồng ý, bởi vì nàng quả thật trong người không có đồng nào, tối hôm lúc sắp xếp bọc quần áo rất không khéo bị Tông Chính Sở quyến rũ, hai người ở trên giường ... trong chốc lát, túi bạc kia liền đặt dưới gối của hắn rồi, cho nên nói a, hồng nhan họa thủy!

Lại nói, Giản Thành này rất phồn hoa, đi nửa ngày, nàng cũng đói bụng, lừa con cũng đói bụng, nhưng bây giờ không tốt nha, không có tiền ăn cơm, chẳng lẽ muốn nàng đói bụng?

Nghẹo đầu nghĩ một lát, Hoa Vị Miên vỗ đùi, dứt khoát bước đi!

Chủ ý quyết định, nàng liền mở to mắt ngắm a ngắm, xem một chút có thể tìm được người tướng mạo không phụ lòng người để hạ thủ hay không.

Hắc! Mỹ nam quả nhiên chỗ nào cũng có!

Bên kia bên kia, ở một nơi thật là xa thật là xa, có một nam tử áo lam, màu da trắng nõn, ngũ quan tuấn mỹ, một đôi mắt nhìn cái gì cũng thanh lãnh, xem ra có chút suy yếu, đoán chừng là bệnh lâu triền thân, bất quá diện mạo hắn đã thỏa mãn tất cả điều kiện của Hoa Vị Miên, vì vậy nàng quyết định chủ ý, hùng hùng hổ hổ vọt tới.

Đậu hũ trắng noãn như vậy, không ăn cũng uổng, Hoa Vị Miên dứt khoát nhắm mắt lại đụng vào trong lòng người kia.

Nam tử kia tựa hồ cũng không ngờ tới lại có người không có mắt như vậy dưới tình huống trong phạm vi ba thước không có ai thậm chí cũng không làm bộ một cái trẹo chân liền trực tiếp đụng tới, vì thế hắn thật sửng sốt một chút, sau đó làm ra tư thế chuẩn bị nghênh đón đụng chạm. Ngược lại tỳ nữ đứng bên cạnh hắn tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng chắn trước mặt hắn.

Hoa Vị Miên ngẩng đầu lên mở to hai mắt trừng nữ nhân ba vòng đầy tràn, lại dám cắt ngang bước chân âu yếm của nàng?!

Nữ nhân đẩy nàng một cái, cả giận nói: "Không có mắt a, dám đụng công tử nhà chúng ta!"

Hoa Vị Miên tức giận, lại còn dám giáo huấn nàng? !

"Minh Vũ, không được vô lễ." Nam tử đúng lúc lên tiếng, đi lên trước, trên mặt mang theo một loại nụ cười như gió xuân, tiếng nói trong sáng như ngọc hỏi: "Huynh đài không đụng bị thương nơi nào chứ?"

"Có. . . . . ." Hoa Vị Miên nhìn lên, càng gần càng thấy nam nhân này lớn lên đẹp trai, có thể so sánh với Tông Chính Sở, chẳng qua không có chút cương khí của Tông Chính Sở, mặt mày thiếu chút góc cạnh, bất quá một chút đó cũng không ảnh hưởng tới mỹ cảm toàn thân. . . . . . Có lúc nàng nghĩ, làm sao mỹ nam cổ đại huơ tay một cái được một bó to, khi ở hiện đại có đốt đèn lồng cũng không thấy được một ai?

"Tim của ta bị thương tổn rồi. . . . . ." Hoa Vị Miên cố tình thống khổ nói, thực sự là tim nàng bị thương tổn rồi, không quy luật nhảy lên hai cái, bất quá cũng thuộc về phản ứng phổ biến khi thấy soái ca.

Nam tử khẽ mỉm cười, tới đỡ nàng, Hoa Vị Miên nhân cơ hội móc túi tiền của hắn, nhét vào tay áo, còn chưa kịp nhét vào, cổ tay liền bị người nắm chặt.

"Tiểu huynh đệ, tiền tài bất nghĩa không thể cầm."

Hoa Vị Miên buông lỏng tay, ánh sáng trong mắt cũng là càng bốc lên càng lợi hại, nguyên tưởng rằng là một con ma bệnh, không nghĩ tới là một người luyện võ, thật là đạt tiêu chuẩn đức trí thể mỹ a!

Đang khi nàng suy nghĩ lung tung, Minh Vũ đỡ nam tử, nói: "Công tử, chúng ta vào đi thôi!"

Nam tử khẽ gật đầu, sau đó theo Minh Vũ đi vào khách điếm.

Cả người Hoa Vị Miên run lên, lúc này hiệu hướng về hai tiểu đệ phía sau, nói: "Chúng ta cũng đi vào!"

Nam tử ngồi vào chỗ của mình, Hoa Vị Miên cũng ngồi vào chỗ của mình.

Minh Vũ vênh mặt chất vấn: "Không thấy công tử nhà ta ngồi à, đi bàn khác!"

Hoa Vị Miên không để ý tới nàng, một tay chống trên bàn, cười híp mắt nhìn nam nhân bên cạnh, nói: "Ngươi không để ý chứ?"

Thật ra thì Hoa Vị Miên không chú ý hai vấn đề, một là bây giờ nàng hoá trang là một nam nhân, hai là nụ cười trên mặt nàng có bao nhiêu hạ lưu.

Cho nên nam nhân dĩ nhiên tránh khỏi ánh mắt của nàng nói: "Thật xin lỗi, tại hạ không có sở thích này."

Hoa Vị Miên hồn nhiên không biết lau nước miếng nói: "Không sao không sao, có thể bồi dưỡng có thể bồi dưỡng!"

Nói xong vỗ bàn một cái nói: "Phục vụ, gọi thức ăn!"

Tiểu nhị khẳng định nghe không hiểu phục vụ, nhưng hắn có thể nghe hiểu gọi thức ăn, sau đó vui vẻ vui vẻ chạy tới.

"Khách quan, muốn ăn chút gì?"

Hoa Vị Miên miệng nhỏ liến thoắng nói một chuỗi dài, nghe được Minh Vũ mặt đều đen đến có thể vắt ra nước, cả giận nói: "Tại sao một mình ngươi gọi thức ăn?"

Hoa Vị Miên kêu hai tiểu người hầu ngồi xuống, nói: "Chớ để ý nha, dù sao đều là ăn."

Sau khi món ăn đi lên, ba người Hoa Vị Miên lấy tốc độ gió cuốn mây tan quét sạch mâm thức ăn trên mặt bàn, rất có tư thái giặc ngoại xâm Nhật Bản năm đó càn quét Trung quốc, tôn chỉ chính là: cái gì cũng không thừa lại!

Chờ Hoa Vị Miên hài lòng no nê ợ lên một cái mới nhìn thấy nam nhân một bên mang theo nụ cười như có như không nhìn mình, lúc này nàng ngượng ngùng cười, nhấp miệng nhỏ cười nói: "Làm sao ngươi không ăn thế?"

Còn có để ăn sao? ! Minh Vũ ở trong lòng rống giận, nếu không phải là công tử ngăn cản nàng đã sớm ra tay dạy dỗ người không biết xấu hổ này rồi!

"Huynh đài ăn có ngon miệng không?" Nam nhân hết sức có phong độ nói.

"Không tệ không tệ, rất phong phú, lần sau phải có rượu thì tốt hơn, đa tạ khoản đãi a!"

"Cái gì?!" Minh Vũ quả thực không thể tin vào tai của mình, có người không biết xấu hổ như vậy sao, cứ thế quét hết một bàn món ăn, côngtử nhà nàng một miếng cũng không ăn được không nói, đến cuối cùng còn phải trả tiền? !

"Ngươi ở trong khách điểm này phải không?" Hoa Vị Miên như cũ vô liêm sỉ mà cười cười.

Nam nhân hảo tính tình gật đầu một cái.

"Vậy thì tốt!" Hoa Vị Miên vỗ bàn một cái nói: "Tiểu nhị, hai gian phòng hảo hạng, tiền ghi trên đầu hắn!"

Tiểu nhị bị khí thế của Hoa Vị Miên hù ngã, bị nàng vừa hô mới phục hồi lại tinh thần đưa mắt hướng tới nam tử vẫn ngồi im, thấy nam tửgật đầu mới vội dẫn ba người đến gian phòng.

Minh Vũ tức giận đồ ăn vào phòng, vừa để xuống liền liên tục không ngừng hỏi: "Công tử, ngài làm sao không để cho ta giáo huấn tiểu tửngu ngốc kia, hắn thật sự quá đáng!"

Nam nhân xoay người lại, vui vẻ ở trên mặt không giảm, ngồi vào bên cạnh bàn, cầm một đôi đũa nói: "Ngươi có để ý tới những món ăn hắn gọi không?"

"Dĩ nhiên thấy được, không một món nào công tử có thể ăn được. . . . . ." Minh Vũ nói đến đây thì ngừng, nàng không phải là kẻ ngu dốt, chẳng lẽ người nọ cố ý?

"Hắn hiểu y thuật." Nam nhân chắc chắc nói.

"Nhưng nói không chừng thật trùng hợp !" Minh Vũ không phục nói.

"Có phải hay không, thử một chút liền biết."

Lại nói Hoa Vị Miên đến gian phòng, gọi tiểu nhị mang nước tới, sau khi thoải mái khoan khoái tắm rửa xong liền thuận tay lấy được hai lượng bạc trên người tiểu nhị nhét vào trong tay hắn, nói: "Gọi cho ta hai cô nương."

"Gọi cô nương?" Tiểu nhị mờ mịt, còn là hai, thân thể tiểu tử hắn đủ giày vò sao?

"Phái nam" hùng dũng của Hoa Vị Miên bị chất vấn, lúc này đạp hắn một cước nói: "Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy qua giao hàng tận nơi à? !"

Tiểu nhị phịch một cái nhảy ra ngoài, lau mồ hôi lạnh, nếu ngày mai khách điếm chết người thì phải làm sao. . . . . .

Hoa Vị Miên không nghĩ tới, cho tới bây giờ chỉ có nàng YY người, phen này lại bị người YY rồi.

"Công tử công tử!" Cửa bị đụng mở, Triệu Miêu, một trong hai tên tiểu người hầu thất kinh kêu lên: "Đệ đệ ta trúng độc còn chưa tỉnh lại!"

Hoa Vị Miên từ trong chăn đưa đầu ra, hung hăng cho hắn một ánh mắt trách mắng, miễn cưỡng hừ nói: "Chưa chết à?"

Triệu Miêu vẻ mặt đưa đám nói: "Công tử. . . . . ."

"Được rồi được rồi, " Hoa Vị Miên từ trên giường bò dậy, trong miệng nói lầm bầm: "Ta nói hai người các ngươi không thể khiến cho ta đỡ lo sao, bao nhiêu tuổi rồi, thật là. . . . . ."

Bị một tiểu hài nhi thoạt nhìn chưa tới 18 dạy dỗ, thật khiến Triệu Miêu 30 mấy tuổi mặt già đỏ lên.

Hoa Vị Miên kiểm tra Triệu Đầu một chút, tinh quang trong đôi mắt đẹp chớp lóe, bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không giải được, chuẩn bị quan tài đi!" Nói xong phủi mông chạy lấy người rồi.

Triệu Miêu Khả quýnh đít, nhào tới bên giường chính là một hồi gào thét, mấu chốt là hắn gào thét chốc lát thì bỏ đi, nhưng hắn toàn bộ gào thét một buổi chiều, Hoa Vị Miên vùi ở trong chăn trong lỗ tai chặn ba tầng cũng không thể ngăn trở hắn ma âm xuyên tường, Âm Ba Công của mẹ nàng cũng không có bản lĩnh vô sự tự thông này! Nàng lúc đầu tại sao muốn nhặt hai đứa con ghẻ này? !

"Chớ gào thét nữa, " Hoa Vị Miên một cước đá cho hắn văng khỏi cửa: "Đi tìm tên ẻo lả mới vừa rồi đòi giải dược!"

Triệu Miêu quay mặt sang, trên mặt một chút ẩm ướt cũng không có, vô cùng vui vẻ gật đầu một cái xông ra ngoài, Hoa Vị Miên lúc ấy liền rung động, công lực gào khan quả thật đã đạt tới đỉnh cao, sửng sốt một giọt nước mắt cũng không thấy! Hóa ra là gào thét cho nàng nghe? !

Nghe động tĩnh cách vách, trên mặt Minh Vũ một hồi đen một hồi xanh, tiểu tử kia thật điên cuồng, lại dám mắng công tử là ẻo lả!

Nam nhân trái lại rất tỉnh táo, thưởng thức trà, thân hình cũng không động.

"Không phải là ăn của ngươi một bữa cơm, ngươi đến nỗi sao?" Hoa Vị Miên không mời mà tới, thuận tiện rót cho mình một ly trà thấm giọng nói. Mới vừa rồi nhìn hắn rất thuận mắt, Triệu Miêu ở bên kia gào thét một buổi trưa người này cũng không mềm lòng, xà hạt mỹ nhân, không thể tổn thương!

Vừa uống, nha, chính là trà ngon, ngu sao mà không uống, lúc này toàn bộ một chén đổ xuống.

Minh Vũ tức giận đến sắc mặt trắng bệch, móng tay cũng đâm vào da, cắn răng nghiến lợi nói: "Một ngàn lượng bạc một bình trà thiên sơn Tuyết Liên. . . . . . !" Tiền không phải là mấu chốt, mấu chốt là có tiền cũng không mua được!

Hoa Vị Miên lau miệng, nói: "Đừng hẹp hòi như vậy, không phải một chén nước sao!"

Nam nhân mỉm cười gật đầu một cái, nói: "Minh Vũ, châm trà cho công tử."

"Hôm nay những thứ này coi như là lễ ra mắt của tại hạ, tại hạ muốn cùng huynh đài kết giao bằng hữu, còn chưa thỉnh giáo đại danh. . . . . ."

"Ngươi nói trước." Thừa dịp lúc này thêu dệt nên một cái tên.

"Tại hạ Danh Phong."

"Ta là Nghê Mặc Văn." Hoa Vị Miên tùy ý chắp tay nói.

"Tại hạ muốn đến Giản Thành du lãm, Nghê huynh muốn đi cùng nhau chứ?" Danh Phong muốn mời.

Nghê huynh? Ngực ngươi [1]? Hoa Vị Miên tại sao suy nghĩ cách gọi này làm sao nghe không thích hợp. . . . . . Mặc huynh? Văn huynh?

[1]: Hai từ này phát ấm giống nhau

Mẹ kiếp, tên này là cái gì, không ngờ lại nói đến ngực nàng! Ngực nhỏ thì sao, ngực nhỏ tội phạm à? !

"Không có hứng thú!" Hoa Vị Miên giận chó đánh mèo.

Danh Phong cũng không giận, lúc này hỏi: "Nghê huynh yêu thích cái gì?"

Chân to vừa nhấc, đạp đổ băng ghế, thô cổ họng nói: "Chơi gái!" Lúc này ngực lớn đi? !

Danh Phong bị giật mình, hắn thế nào từ trong mắt nàng thấy được một cỗ bi phẫn. . . . . .

Hoa Vị Miên tức giận trở về phòng, một mình hờn dỗi, buồn bực cái tên ẻo lả đó muốn chết, giống như nàng căn bản liền quên danh tự kia là chính nàng lấy. . . . . .

"Công tử!" Tiểu nhị gõ cửa.

"Gọi hồn à?" Hoa Vị Miên mặt thúi kéo cửa ra, còn chưa thấy tiểu nhị, chào đón đúng là hai bộ ngực trắng non mềm.

Người nào ngăn trở cô nãi nãi!

Giương mắt vừa nhìn, đối diện chính là một đôi trang điểm như hun khói đang ném mị nhãn cho mình.

Hoa Vị Miên nhất thời muốn phun nước trà vừa mới uống ra ngoài, bất quá nghĩ thật đắt, còn chưa phun, chỉnh chỉnh sắc mặt, nói: "Vào đi, chỉ cho ngồi ghế, không cho phép ngồi giường!" Nàng thích sạch sẽ được không!

Hai người đi vào một người tên là Như Hoa một người tên là Như Mộng, họ ở nơi câu lan này [2] gian khổ phấn đấu hai năm, tự xưng là kỹ thuật vượt trội, tuyệt đối không phải là tượng gỗ, vậy mà trải qua một đêm dạy dỗ của Hoa Vị Miên, họ liền quyết định bỏ võ theo văn, chuyên tâm luyện công phu ngoài mặt.

[2]: nơi hát mùa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc

Đơn giản mà nói, chuyện là như vầy, trước lời cám dỗ của Hoa Vị Miên, cộng thêm bức hiếp, uy hiếp hai người ở trong phòng gào thét cả đêm, không cho ngừng, phải có tiết tấu, du dương trầm bồng, rung động lòng người, thỉnh thoảng còn phải xuất chúng tỏ vẻ quá trình đi hết một lần, sau đó hai người liền mắt đối mắt gào thét cả đêm, chính mắt thấy toàn bộ quá trình đối phương biến thành gấu mèo.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hoa Vị Miên thần thanh khí sảng từ trong phòng đi ra, Triệu Miêu cùng Triệu Đầu trông mong mòn mỏi cũng không thấy hai người kêu cả đêm qua ra ngoài, vì vậy ánh mắt nhìn về phía Hoa Vị Miên nhiều hơn một tầng tự ti sùng bái. Nghe nói hai người kia sau đó là bị khiêng trở về , dĩ nhiên tiền là Danh Phong cho, theo cách nói của Hoa Vị Miên là: nghe đùa giỡn không cần đưa tiền!

Ở trong khách điếm nho nhỏ này, Hoa Vị Miên nhất thời có thể nói là siêu quần xuất chúng, không ít người hâm mộ tiếng tăm mà đến, hoặc chiêm ngưỡng, hoặc cúng bái, hoặc xin thuốc, vì thế, khách điếm buôn bán khá hơn nhiều, lão bản vui vẻ tặng nàng một vò rượu chuột. Hoa Vị Miên ghê tởm, nhìn lão bản trên mặt cười đến nở hoa, còn tưởng rằng là vật gì tốt, kết quả thì ra ở đây nạn chuột tràn lan, khách điếm này lại đặc biệt nhiều, lão bản còn đặc biệt mời hai người tới phụ trách đánh chuột, bởi vì mấy ngày trước lập kỷ lục một ngày đánh được 50 con chuột, lão bản cố ý đem đi ngâm rượu tỏ ý làm kỷ niệm, bất quá Hoa Vị Miên nửa đêm đi trộm thịt bò ăn mới nghe được lão bản kia không muốn người biết được chân tướng, vĩ mô một chút chính là hắn kế thừa và phát huy văn hóa cần kiệm ưu tú, vi mô một chút chính là hắn keo kiệt!

"Ăn nhiều món ăn như vậy, đánh chết không công rất đáng tiếc."

Đây là nguyên lời của lão bản, trở về phòng, Hoa Vị Miên vội vàng ném rượu chuột đi còn dùng lá bưởi rửa tay, bất quá nàng vẫn thật tò mò kỷ lục này lập nên như thế nào, vì vậy có một câu nói của chuyên gia diệt chuột:

"Lão bản trả tiền theo con, cho nên ta mang cả chuột nhà ta tới."

Nguyên lai lão bản muốn trừ nhân công, lại không nghĩ rằng bị chơi lại, bất quá nạn chuột này nghiêm trọng như vậy thật sao? Đáp án được khẳng định, bởi vì Tiểu Hoa Bì nhanh chóng hòa mình cùng quân đoàn chuột, sau khi Hoa Vị Miên ngăn hiện tượng thấy bản chất, không thể không cảm thán: Cổ họng người nào TM cũng có thể bị số mạng bóp chặt a!