Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 140: Ta ngang ngược đấy thì sao nào!




Editor: Mạc Vân

“Oành!” Hoa Vị Miên nhấc váy đạp một cước vào cửa phòng, trừng mắt thét to: “Hay cho một đôi gian phu dâm phụ!” 

Người làm đứng sau lưng chen lên phía trước, kéo hai người trên giường xuống đất.

Đường Mật mở mắt, đầu óc vẫn còn choáng váng, nhìn xung quanh, đột nhiên thấy nhiều người như vậy, bị dọa cho đứng bật dậy, vội vàng ôm chăn hét to: “Các ngươi làm gì?!”

“Làm gì?” Hoa Vị Miên cười tủm tỉm đi tới, “Đương nhiên là tới bắt gian rồi!” Đường Mật chấn động mạnh, nhưng cũng không phải vì hai chữ “bắt gian”, mà chính là việc Hoa Vị Miên có thể sống sờ sờ đứng trước mặt nàng!

“Ngươi không chết phải không?!” Nàng không cam lòng kêu lên, sau đó lại nói: “Tướng quân đâu?!”

“Hắn, đương nhiên cũng không sao…” Hoa Vị Miên vô tư nói, “Ngươi cho rằng hắn đã chết?”

“Ta…” Đúng vậy, đúng là Đường Mật cho là như vậy. Tới tướng quân phủ lâu vậy nhưng lại sống như một quả phụ, còn không bằng trở về hầu hạ Thuần Vu Phóng!

“Nhìn đi nhìn đi nhìn đi!” Hoa Vị Miên chậc chậc, “Các ngươi đều thấy, tướng quân bị thương chưa khỏi, đã có người không chịu nổi tịch mịch lén vụng trộm với nam nhân… Trói nàng lại cho bổn phu nhân!”

Lúc này Đường Mật mới nhìn rõ tình thế, toàn thân thể mình đều trần trụi, quanh người đều là ánh mắt khinh bỉ, mà trên mặt đất lại có một người đàn ông đang ngồi?! Người đang ông này từ đâu chui ra?!

Không đợi nàng suy nghĩ lại, nha hoàn lão mụ tử*  trong phòng đã tiến lên bắt người! (* lão mụ tử: người hầu gái đã có tuổi)

Đường Mật bị dọa sợ liên tục lui ra phía sau. Phạm vào dâm tội, nữ nhân sẽ bị kim khắc vào người rồi xung làm quân kĩ!

“Ta không có… Ta không biết nam nhân này là ai…! Ta không biết hắn!” Nàng vội vàng la to.

Quân chỉ nghe chủ nói. Những người bên cạnh đâu thèm để lời nàng gào để vào tai. Ngày thường giương nanh múa vuốt còn chưa tính, tướng quân và phu nhân đồng thời bị thương, ngay lúc mấu chốt mà nàng ta lại có thể vụng trộm. Đúng là chết chưa hết tội!

Đường Mật hoảng sợ ra mặt, vừa tránh thoát tay người khác, vừa nhìn về phía Hoa Vị Miên. Thấy nàng đang cười nham hiểm, lập tức hiểu rõ nguyên nhân, “Là ngươi đúng không, Hoa Vị Miên, là ngươi đúng không, ngươi hãm hại ta!

Nhìn khuôn mặt bị phẫn của nàng ta, Hoa Vị Miên chỉnh chang y phục tìm ghế ngồi xuống: “Lạc thú còn đầy phải không! Ngươi chớ giống chó điên vồ phải người nào là cắn người đó. Trên đất kia là gian phu của ngươi, hỏi hắn một chút chẳng phải sẽ biết sao!”

Mọi người dời mắt về phía nam nhân trên mặt đất. Nam nhân kia cúi thấp đầu, dáng vẻ thấp hèn, run rẩy nói: “Chuyện này không liên quan đến tiểu nhân, là Mật phu nhân, là nàng nói đêm khuya khó nhịn, tiểu nhân nhất thời bị đầu độc nên mới… Phu nhân tha mạng! Phu nhân tha mạng!” Vừa nói vừa quỳ trên mặt đất ra sức dập đầu.

Mặt Đường Mật lập tức xám như tro tàn. Rất rõ ràng Hoa Vị Miên đã sắp đặt hết thảy, mọi chuyện đã xảy ra kia cùng những lời nói ấy…!

Ngẩng đầu lên, hận ý trong mắt nàng rất rõ, chỉ thẳng vào Hoa Vị Miên nói: “Ta là người hoàng thượng phái tới, ngươi dám động đến ta?!”

“Bốp bốp!” Hoa Vị Miên đứng dậy vỗ tay, lớn tiếng nói: “Chỉ sợ ngươi không nói những lời này thôi, trói chặt lại cho ta. Giờ chúng ta đi tìm Hoàng thượng nói lí lẽ thôi!”

Trong lòng Đường Mật thầm kêu không tốt, nhưng tiếc rằng người đã bị trói lại, trong miệng còn bị nhét giẻ, đẩy ngã lên mặt đất rồi bị kéo ra ngoài.

Ra ngoài vừa nhìn thoáng qua, mới phát hiện mấy tiểu thiếp khác cũng bị trói, đẩy ngã xiêu vẹo trong sân.

Hoa Vị Miên vỗ tay một cái, lập tức Tiểu Khang cầm một xấp giấy đi ra: “Tiểu thư, thứ người muốn đã chuẩn bị xong.”

“Hoàng thượng ban thưởng tận tám tiểu thiếp, một người thừa dịp tướng quân bị thương không an phận trong phòng, sáu người khác lấy trộm tài vật (tiền tài vật chất) trong phủ chạy trốn nhân lúc trời tối…” Hoa Vị Miên vừa nói vừa cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn người người duy nhất may mắn sống sót, Điệp Phi, “Ngươi coi như là người đàng hoàng…”

Một luồng khí lạnh chạy dọc từ đầu tới chân Điệp Phi, nên nàng ta không nhịn được mà lui về phía sau mấy bước: Có phải nàng ta đã biết cái gì?!

Hoa Vị Miên lạnh lùng quay đầu: “Ngọc Dạng, cầm những tờ giấy này ra ngoài phát. Tiểu Khang, dẫn người, chúng ta đến hoàng cung!”

Dứt lời đoàn người chậm rãi lên đường, rất nhanh đã thu hút tới một nhóm lớn người vây xem. Dọc đường vừa đi vừa phát giấy, có mấy người ngoại quốc đi ngang, ngay tức khắc tin đồn bị truyền khắp cả Đế Khuyết. Bách tính còn đi theo hàng ngũ của Hoa Vị Miên đi cùng tới hoàng cung, có người muốn xem nào nhiệt, có người bất bình dùm.

“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Tiểu thái giám lảo đảo chạy vào ngự thư phòng, hô hấp dồn dập: “Đại sự… không xong!”

Từ sáng tới giờ mí mắt Thuần Vu Phóng không ngừng nháy, khiến lòng hắn thấy hơi bất an. Lúc này vừa nghe tiểu thái giám nói, lập tức tâm tình càng thêm không tốt, cầm chén trà vứt mạnh xuống, “Ngươi kêu gào cái quỷ gì?!”

Tiểu thái giám né nhẹ, cúi người nói: “Hoa tiên tử dẫn rất nhiều người đang đi về phía hoàng cung!”

“Cái gì?!” Thuần Vu Phóng hết sức sửng sốt. Hắn có nghe lầm hay không?

“Hoa tiên tử dẫn theo một nhóm người rất đông đang đi tới hoàng cung, hiện tại vẫn đang bị ngăn ngoài cửa cung, không ít dân chúng cũng đi theo!”

Hoàng đế chính là hoàng đế. Thuần Vu Phóng lập tức khôi phục tỉnh táo: “Xảy ra chuyện gì?”

“Nô tài cũng không biết,” Khuôn mặt tiểu thái giám lo lắng: “Hoa tiên tử dẫn mấy cơ thiếp… được người thưởng trừ Điệp Phi cô nương, còn lại toàn bộ đều dẫn theo!”

Thuần Vu Phóng ngẩn ra, nàng muốn làm gì?

“Ngăn các nàng bên ngoài cung…”

“Không, để các nàng đi vào!” Thuần Vu Phóng chưa dứt lời lại sửa lại miệng. Hoa Vị Miên tìm tới cửa chắc chắn không có chuyện tốt lành gì, tốt nhất cứ để nàng vào rồi âm thầm giải quyết trước đã…

“Đi mau, còn đứng ngây ra đó làm gì?!” Trừng mắt nhìn người đang ngơ ngác quỳ trên đất, ngay cả lửa Thuần Vu Phóng cũng suýt phun ra.

Tiểu thái giám ngã lăn một vòng rồi chạy.

Thuần Vu Phóng ngồi phịch lên ghế, trong lòng có một hồi dời sông lấp biển. Trước còn có chút cao hứng, sau lại có chút tức giận. Nghĩ thầm, lúc này lại bị đùa giỡn!

Hoa Vị Miên để Bố Thiện áp giải bảy cơ thiếp đến cửa cung. Thủ vệ tưởng đoàn người tới để đập phá nên đã sớm bày ra tư thế chuẩn bị đối kháng khi địch tấn công.

Vậy nhưng Hoa Vị Miên lại ngồi thẳng trên nhuyễn tháp (giường mềm cỡ nhỏ), ngẩng đầu bóc hạt dưa, cũng không có ý định vào trong.

Dân chúng vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận ầm ĩ. May mà Hoa Vị Miên đã phát giấy trước, về cơ bản thì bọn họ đã biết sơ sơ sự tình vừa qua: Đêm đó tướng quân Tông Chính Sở và nàng bị tập kích cùng lúc, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nhưng được trời rủ lòng thương, bảo vệ mạng của họ. Tối qua, đám tiểu thiếp được hoàng thượng ban cho này, không phải vụng trộm với nam nhân thì cũng là chuẩn bị chạy trốn, chẳng những cho tướng quân đội nón xanh, còn tổn thương đến tâm của mọi người trong phủ nữa!

“Sao số mệnh ta lại khổ thế này…!” Hoa Vị Miên giả vờ khóc, nâng tay áo làm bộ lau nước mắt, “Sau khi các nàng vào phủ, ai mà chả được ăn sung mặc sướng. Nay an nguy của tướng quân chỉ trong sớm chiều, cho nên các nàng… Cho nên làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy…”

Mấy tiểu thiếp bị chặn miệng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoa Vị Miên bịa chuyện, sau đó nhìn dân chúng đồng tình xúc động.

“Thật sự không biết xấu hổ!” Một đại mụ* nhổ một ngụm nước bọt, cầm cà rốt trong giỏ thức ăn lên ném lên người mấy nữ nhân đang quỳ trên mặt đất. (* đại mụ: bác gái, bà bác: tôn xưng người phụ nữ lớn tuổi)

Vừa vặn, nàng là người cầm đầu, quần chúng nổi giận đua nhau cầm đồ đập người nhằm bày tỏ nỗi căm hận với mấy nữ nhân không tuân thủ nữ tắc này. Không ít người trong tay không có gì đó sẵn để ném, không do dự móc bạc trong túi ra ném.

Hoa Vị Miên né đồ suýt nữa quăng nhầm vào người nàng, vội gọi Tiểu Khang chuyển băng ghế đang ngồi lui về phía sau, tránh bị hại cùng.

Nhìn bạc liên tiếp bị ném ra ngoài rồi rơi xuống đất, nàng vỗ trán: Có thể được bạc đập chết, cũng coi như không uổng phí cuộc đời này!

Giơ tay lên, ý bảo mọi người dừng lại, Hoa Vị Miên tiến lên phía trước, ủy khuất nói: “Mọi người làm như vậy không tốt… Dù sao cũng là người hoàng thượng ban thưởng, vả lại, uy hiếp tính mạng người khác luôn không tốt…”

Mọi người nhìn bộ dáng ‘mặt mày hiền hậu’ của nàng, căm phẫn dâng trào, “Tiên tử ngài quá thiện lương. Nữ nhân như vậy nên bắt đi ngâm lồng heo!”

“Đúng vậy! Đúng vậy!” Quần chúng hô quá mức chấn động. Hoa Vị Miên thật cảm tạ vị đại mụ kia.

Đường Mật ở bên cạnh không cam lòng cọ dây trói, muốn bò đến bên người Hoa Vị Miên. Hoa Vị Miên ngồi xổm xuống, bỏ khăn trong miệng nàng ra, “Ngươi muốn nói gì?”

“Ta là hoàng thượng… là hoàng thượng…” Còn chưa kịp nói hết, Hoa Vị Miên nhanh tay lẹ mắt nhét khăn lại miệng nàng ta, sau đó cố tình làm bộ dáng khiếp sợ mà che miệng lại: “Nàng nói là hoàng thượng…”

Mọi người lập tức một suy ra ba, hóa ra chuyện này còn liên quan đến hoàng đế nha. Sớm đã nghe hoàng đế thèm thuồng Hoa tiên tử, không ngờ lại có thể thừa lúc tướng quân trọng thương mà phá hỏng thanh danh người ta. Đường đường là một hoàng đế, sau lưng lại âm thầm làm ra loại chuyện vô đạo đức này. Thiên lý thật sự đang ở chỗ nào!

“Hoàng thượng phải cho tướng quân Tông Chính Sở một lời giải thích!” Một vị nhân huynh* nào đó trong đám người rống lên một câu. (*xưng hô với bạn bè, thường dùng trong thư tín)

Mọi người nghe thấy vậy, cũng cảm thấy có lý, cùng gào to lên, nước miếng văng tứ tung, tiếng la rung trời.

Hoa Vị Miên tự nhiên sửa sang lại ống tay áo, ngồi trở lại ghế, cắn vỗ hạt dưa, híp mắt đón nhận ánh nhìn công kích của bảy người dưới đất, “Trừng ta làm gì, đi theo chủ tử như vậy đương nhiên phải nhận lấy hậu quả. Ta sớm đã nói, đắc tội Hoa Vị Miên ta thì không có kết quả tốt. Ngay cả chủ tử các ngươi ta cũng dám vạch trần, các ngươi thì là gì chứ!”

Cổ họng Đường Mật lên xuống muốn nói chuyện. Hoa Vị Miên ra hiệu Tiểu Khang qua bỏ khăn ra.

Miệng vừa được tự do, Đường Mật lập tức điên cuồng, “Hoa Vị Miên, ngươi coi ngươi là gì, tại sao đối xử với chúng ta như vậy. Ta muốn gặp hoàng thượng!”

Hoa Vị Miên cười u ám, thật là loại người không biết sống chết. Thực sự không rõ tại sao Thuần Vu Phóng chọn nàng ta đưa đến bên người Tông Chính Sở. Không biết là tới tìm chết sao?