Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 115: Ngươi biết đó gọi là gì sao? Đáng đời!




Thái hậu vội vội vàng vàng kéo Hoa Vị Miên đi trang điểm cho bà. Hoa Vị Miên đâm lao đành phải theo lao, dứt khoát dùng dược để mặt Thái hậu thoát một lớp da.

Chỉ ba ngày, Thái Hậu đã cầm gương đồng soi rồi thấy khuôn mặt xinh đẹp như trứng gà bóc của mình. Bà vô cùng vui vẻ, còn thưởng cho Hoa Vị Miên rất nhiều châu báu.

Lúc này Tư Đồ Uyển Ngọc tìm tới cửa. Bởi vì nàng ta có gan làm nhưng không có gan chịu, tìm vài thái y khuôn mặt cũng không cứu vãn được. Nhìn khuôn mặt xin đẹp kia càng ngày càng nhiều chấm đỏ, trong lòng sốt sắng đau khổ, không có biện pháp gì, đành mặt dày tới Thiên Điện.

“Ai nha!” Hoa Vị Miên cố ý lớn tiếng: “Ta quên nói, dược này đợi mấy ngày cũng không hết, không chừng còn có thể hủy dung!”

“Ngươi không thể quên những chuyện đó sao…!” Tư Đồ Uyên cắn răng nghiến lợi nói.

“Biết đó gọi là gì không?” Hoa Vị Miên lành lạnh nói: “Đáng đời!”

“Ai giúp ngươi làm vậy, thì kêu người đấy chữa cho ngươi!” Nàng chỉ sợ không làm Tư Đồ Uyển Ngọc tức chết, “Dù sao hắn cũng có tự tin thách thức kỹ thuật của ta như vậy.”

Tư Đồ Uyển Ngọc hít mấy hơi thật sâu, sau đó ngồi một bên nói: “Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu tiền!”

Hoa Vị Miên che miệng cười, nói: “Nói tiền làm cản trở cảm tình đấy… Tùy tiện đưa mười vạn hai là được!”

Suýt nữa Tư Đồ Uyển Ngọc phun một ngụm trà ra ngoài, lỗ tai nàng (Tư Đồ Uyển Ngọc) có xảy ra vấn đề hay không vậy, vừa nãy nàng ta (Hoa Vị Miên) nói nhiều hay ít?

“Chê ít à! Vậy thì hai mươi vạn đi!” Lúc này Hoa Vị Miên đổi lời nói.

“Ngươi muốn tiền đến điên rồi sao?!” Ngay cả hình tượng Tư Đồ Uyển Ngọc cũng không để ý, đứng lên chỉ vào Hoa Vị Miên quát.

“Là nữ nhân, tại sao ngươi có thể chỉ vào mũi người khác nói chuyện chứ, huống chi còn chỉ vào mũi ta. Ngươi như vậy rất dễ làm cho tâm tình của ta không tốt, tâm tình ta không tốt không chừng tay sẽ run rẩy, tay mà run, nói không chừng khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc die nda nl equ ydon của ngươi liền không thấy được mặt trời ngày mai, khuôn mặt nhỏ nhắn không thấy được mặt trời nói không chừng Thuần Vu Phóng sẽ không muốn ngươi, Thuần Vu Phóng không muốn ngươi nói không chừng vị trí hoàng hậu của ngươi sẽ không giữ được…” Hoa Vị Miên nói tới chỗ này thì dừng lại, sau đó ngước mắt nhìn nàng ta, nói: “Ta đã sớm nói không nên đối nghịch với ta, ta có biện pháp kéo Tư Đồ đốc xuống ngựa, ngươi nói Tư Đồ đốc ngã, ngươi còn có thể được coi là gì chứ?”

“Ngươi…!” Tư Đồ Uyển Ngọc giận đến mức nói không ra lời, đôi tay ngọc run rẩy như bị bệnh phong gà*.

*Bệnh phong gà: ngón tay, ngón chân bị co quắp, không duỗi ra được.

Người cuối cùng đương nhiên là bị tức giận mà rời đi. Vậy mà một hôm sau, nàng ta lại trở lại, lại còn đem theo hai mươi vạn lượng bạc.

Hoa Vị Miên nhìn ánh mắt khi nàng ta đưa tiền không nháy lấy một cái, trong lòng liền suy nghĩ lúc nào thì đi lừa gạt Tư Đồ đốc thử xem. Khẳng định ngay cả lỗ chân lông lão già kia cũng đều là tiền.

Ngày tiếp theo, Hoa Vị Miên đi chỗ Thái Hậu ngồi một chút như thường lệ. Không nghĩ tới vừa đi vào cửa thì thấy hai khuôn mặt quen thuộc. Vui vẻ khỏi phải nói, vừa nhào qua đã ôm lấy cổ Tông Chính Sở không chính đáng nói: “Tướng công, ta rất nhớ ngươi!”

Thấy vậy, Tông Chính Sở cũng rất vui vẻ, còn đưa tay nhéo gò má của nàng.

“Khụ khụ, các ngươi kiềm chế một chút.” Vu Bàn Nguyệt không nhìn nổi,  miệng Thái hậu người ta đều thành hình tròn, các ngươi còn không biết xấu hổ mà ở chỗ này làm ghê tởm người khác sao?

“Thái hậu nương nương!” Hoa Vị Miên buông Tông Chính Sở ra bái lạy Thái hậu.

Thái hậu từ từ cởi bỏ vẻ mặt vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt nhìn Tông Chính Sở có chút phức tạp, cuối cùng nói: “Cũng ngồi đi!”

“Hôm nay làm sao ngươi lại vào cung. Tới xem ta?” Con mắt Thái hậu* cười cong cong.

*Chỗ này trong lời của tác giả thì viết là Hoa Vị Miên, nhưng mình thấy trong hoàn cảnh này thì đây là lời của Thái hậu mới đúng… nên mình đã sửa lại cho dễ hiểu ^^

Tông Chính Sở chưa kịp nói gì, giọng nói Thuần Vu Phóng đã chen vào, “Trẫm để hắn tới đây.” 

“Tham kiến Hoàng thượng.” Hai người Tông Chính Sở và Vu Bàn Nguyệt đứng dậy hành lễ. Hoa Vị Miên cũng theo xu hướng bái lạy một cái.

“Mẫu hậu.” Thuần Vu Phóng cúi đầu với Thái hậu.

“Hoàng thượng tới ngồi bên cạnh ai gia.” Thái hậu ngoắc ngoắc tay, lại hỏi, “Tại sao không thấy Nhã Nhi?”

Thuần Vu Phóng sửa lại vạt áo rồi ngồi xuống, nói: “Nhã Nhi đang giận dỗi, làm sao cũng không chịu tới đây.”

Thái hậu nghe xong khẽ thở dài một hơi, “Làm hư nàng.”

“Tính tình Nhã Nhi thẳng thắn, ngày sau ái khanh phải đặc biệt lượng thứ.” Thuần Vu Phóng quay đầu cười như không cười nhìn Tông Chính Sở.

Vốn Tông Chính Sở nhìn thấy Hoa Vị Miên nên rất cao hứng, vừa nghe hắn nói như vậy, nhất thời khuôn mặt tối đi, “Hoàng thượng yên tâm.” Nhất định ta sẽ không cưới muội muội ngươi, cho nên cũng không cần tha thứ.

Hoa Vị Miên ở một bên cau mày, ngẩng đầu lần lượt nhìn mỗi người một lần, mới bừng tỉnh đại ngộ. Hẹn tình nhân, hôm nay lại bị thiên lôi đánh nênhẹn tình nhân!

Vỗ bàn một cái đứng lên, Hoa Vị Miên nhìn Vu Bàn Nguyệt nói: “Không phải ngươi muốn lãnh giáo của ta sao, đi bây giờ đi!”

Vu Bàn Nguyệt nâng trán, nàng cần nói như vậy để nâng cao mình sao, phát giận cũng không quên chiếm chút tiện nghi, tội nghiệp hắn bị coi làm vũ khí sử dụng chứ!

Sau khi hai người đi, vẻ mặt Thái hậu rối rắm, vẻ mặt Thuần Vu Phóng đắc ý, vẻ mặt Tông Chính không yên lòng.

“Hoa nha đầu, thật sự ngươi bị nội thương?” Vu Bàn Nguyệt đi theo phía sau suy nghĩ, không phải là nghiêm trọng muốn cúp ư, thế này nhìn sao cũng giống như đánh tiết gà? 

“Ban đầu chỉ là nội thương, bây giờ lão nương bị vạn d;đ.l/q,đ tiễn xuyên tâm!” Hoa Vị Miên không vui nói: “Hắn vào cung lại là tới hẹn tình nhân, hắn còn không coi ta vào đâu, muốn tạo phản phải không?!”

“Vậy ngươi theo ta đi. Ta đảm bảo cả đời chỉ đối tốt với một mình ngươi.” Vu Bàn Nguyệt giơ ba ngón tay lên nói.

Đáng tiếc Hoa Vị Miên hoàn toàn không nghe thấy lời thề sáng rực của hắn, trợn to hai mắt chống thắt lưng, gào to với trời, “Lão nương muốn tiêu diệt ngươi…! Khụ khụ!”

Vu Bàn Nguyệt vừa nghe nàng ho khan liền nhíu mày, vội vàng kéo tay nàng qua bắt mạch cho nàng, chốc lát, thở dài nói: “Rốt cuộc ngươi chiếu cố chính mình như thế nào?”

Đây là ám toán có được không?” Hoa Vị Miên giật tay lại, vẫn căm giận bất bình như cũ.

“Vâng đúng rồi, tốt nhất ngươi đợi đấy, trước tiên ta thi châm cho ngươi.” Vu Bàn Nguyệt bất đắc dĩ nói.

Nói cũng lạ, ngươi nói một đại lão gia như Cửu Cung Chân Nhân mà học chút y thuật thì làm sao làm hết chút chuyện phong hoa tuyết nguyệt*. Hoa Vị Miên khái quát nàng học được một chút y thuật, còn phần nhiều đều dùng để sửa sắc đẹp, nôn ra máu cũng phải dựa vào người ta tới điều trị.

* Phong hoa tuyết nguyệt: tình yêu trai gái

Thật ra Hoa Vị Miên không biết, quả thật y thuật của Cửu Cung Chân Nhân chẳng ra hình dáng gì, cả đời hắn lấy làm kiêu ngạo chính là chế độc, dĩ nhiên, cũng vì cái sự nghiệp vẫn lấy làm kiêu ngạo này mà bị mất mạng nhỏ.

“Ngươi định làm thế nào?” Vu Bàn  Nguyệt tranh thủ hỏi nàng.

“Cái gì mà làm thế nào?” Hoa Vị Miên trợn mắt.

“Tông Chính Sở đấy, ta nghe nói hắn muốn lấy Thiên Luân công chúa.” Chuyện này đã bị truyền xôn xao.

Hoa Vị Miên cúi đầu, buồn buồn nói: “Chuyện này liên quan gì tới ta…”

Vu Bàn Nguyệt cười một tiếng, nói: “Ngươi không ở bên người Tông Chính Sở, không sợ địch nhân thừa cơ lợi dụng?”

“Hừ!” Hoa Vị Miên nhướng mày cười lạnh một tiếng, “Cho dù nàng có ngồi ta cũng có thể để nàng rớt xuống!”

“Xem ra ngươi đã có biện pháp tốt.” Vu Bàn Nguyệt nhíu mày.

Hoa Vị Miên quay đầu đi, nhìn hắn chằm chằm, hé mắt, nói: “Không có…”

Vu Bàn Nguyệt bị ánh mắt kia của nàng nhìn thì thấy kỳ quái khó coi, vội vàng rút châm, nói: “Nửa tháng sau thi châm lần hai, ta đi trước, ngươi bận rộn!”

Hoa Vị Miên nhìn bóng lưng chạy trối chết của hắn thì âm hiểm cười liếm liếm hàm răng: Ngươi cho rằng ngươi chạy thoát sao. Khó có khi được lợi dụng ngươi một lần, hưởng thụ thật tốt đi!

Hôm nay gió thu đìu hiu, đã hết gió lạnh nên Hoa Vị Miên có thể chịu được. Nghe nói Thuần Vu Nhã thường đi dạo ngự hoa viên, nên mới sáng sớm nàng phải đi đến chỗ này ngồi xổm đợi, nhưng Thiên Luân công chúa gì đó lại không xuất hiện, nước mũi của nàng cũng đã chảy ra rồi.

“Ngươi, cầm diều giấy chắc cho ta, làm hỏng ta liền lấy ngươi làm diều!” Một giọng nữ mềm mại quát lên.

Hoa Vị Miên định thần nhìn lại, tiểu cô nương một thân vàng nhạt không phải là Thiên Luân công chúa mà nàng thiên hô vạn hoán sao?!

Dựa vào, trời lạnh thế này mà chơi diều, nàng ta không sợ gió lớn nhanh chóng thoái hóa thắt lưng à!

“Ngươi là người nào?” Thuần Vu Nhã lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống nhìn Hoa Vị Miên đứng ở ngự hoa viên, “Mới tới giữ cửa?”

Đi đại ca ngươi, lão nương còn dự bị chứ, giữ cửa!

Vắt nước mũi, Hoa Vị Miên xoa chân nhức mỏi đứng lên, nói: “Ngươi là Thuần Vu Nhã?”

Vẻ mặt Thuần Vu Nhã chán ghét nhìn động tác của nàng, lui về sau nửa bước: “Hương ba lão* từ đâu tới?”

*Hương ba lão: như kiểu Hai Lúa ấy ^^

Dựa vào! Ngươi TM hương bá!

“Bớt nói nhảm đi, hôm nay ta tới tìm ngươi quyết đấu!” Hòa khí Hoa Vị Miên nói qua giọng mũi.

Thuần Vu Nhã mở to hai mắt quan sát Hoa Vị Miên, ánh mắt híp híp lại, cuối cùng dừng lại hình ảnh làm mê mang, quay đầu lặng lẽ hỏi cung nữ bên cạnh, nói: “Người này là người nào vậy?”

Hoa Vị Miên chỉ muốn phun một ngụm máu tươi ra ngoài, ngươi không có kiến thức cũng phải có chút thưởng thức chứ. Trong hoàng cung này trừ Hoa Vị Miên nàng thì còn có ai có thể nghiêng nước nghiêng thành như vậy?!

Hiển nhiên, Hoa Vị Miên suy nghĩ nhiều, bởi vì căn bản Thuần Vu Nhã không biết trong hoàng cung có nhân vaath như thế.

“Công chúa, đây chính là Hoa tiên tử của Đại Ân quốc chúng ta!” Vẻ mặt tiểu cung nữ sùng bái.

Thuần Vu Nhã chỉ “À” một tiếng, Hoa Vị Miên cảm giác trong lòng có một góc nổ tung…

“Ngươi chính là nữ nhân Tông Chính Sở mang về à.” Thuần Vu Nhã quan sát trên dưới một lượt, sau đó nói: “Trừ dáng dấp xinh đẹp một d1enn/đann/lê/quyy/donn chút cũng chẳng ra hình dáng gì!”

Hoa Vị Miên lung lay trong gió, như trúng một chưởng ảm đạm, “Thuần Vu Nhã, bằng ngươi cũng muốn giành nam nhân với ta sao. Nói cho ngươi biết, Tông Chính Sở là của ta, ai cũng đừng hòng giành!”

“Thôi đi,” Thuần Vu Nhã liếc mắt nhìn nàng, “Ta vốn không lạ gì hắn, ngươi muốn, đưa cho ngươi cũng tốt!”

Hoa Vị Miên thật muốn duỗi bàn tay qua đó quất chết nàng, có đơn giản như vậy là tốt rồi!