Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 113-2: Kẻ ngăn cản tài lộ, giết không tha




Mọi người vừa nghe, trong lòng rùng mình, đều là mừng thầm, đến bây giờ hoàng đế cũng chưa có một người nhi tử nối dõi nào, họ đã từng nho nhỏ hoài nghi cái kia phương diện của hắn có phải hay không có vấn đề, mà bây giờ xem ra hắn là có chuẩn bị mà đến!

"Tiên tử nói như thế nào?" Phó Ninh Tự cũng không nhịn được hỏi.

"Trên quẻ cho thấy là một người mặc quần áo màu tím, nữ tử trên người phối ngàn phấn hoa." Hoa Vị Miên nói.

"Ngàn phấn hoa?" Mọi người một hồi rối loạn, hoa này thực khó tìm, lại không tầm thường hoa, trong thời gian ngắn đi đâu mà lấy phấn hoa.

"Người nào sẽ có ngàn phấn hoa?" Cũng không biết ai hỏi một câu, Hoa Vị Miên lúc này đáp: "Ta có a, dùng làm thuốc cho nhi tử của ta."

Đám người mặt mày rạng rỡ, rối rít đòi dùng ngân lượng mua. Làm gì có đạo lý mối làm ăn tốt đã tự động dâng tới cửa mà không làm, cho nên Hoa Vị Miên lấy giá mỗi túi nhỏ một trăm lượng bạc tất cả mọi người đều vui vẻ.

Nhưng mà có hai người không có mua, một người là Tư Đồ Uyển Ngọc, một người là Phó Ninh Tự. Hai người này thông minh lão luyện luôn luôn nhìn chằm chằm Hoa Vị Miên, hết sức bảo trì bình thản.

Thật ra thì Hoa Vị Miên cũng đoán ra đại khái, Tư Đồ Uyển Ngọc cùng Thuần Vu Phóng lớn lên cùng nhau, khẳng định biết Thuần Vu Phóng đối với ngàn phấn hoa dị ứng, mà Phó Ninh Tự là người có tâm tư kín đáo, chuyện này nàng cũng có thể điều tra ra, về phần tại sao không chọc phá. . . . . . Có người giúp các nàng tiêu diệt tình địch, các nàng tự nhiên cũng vui vẻ muốn thấy chuyện này thành công.

Đêm qua Thuần Vu Phóng ở trong phòng nàng hắt xì vài cái, nàng liền đoán được nguyên nhân là do ngàn phấn hoa, nếu Thuần Vu Phóng làm cho nàng bò sườn dốc, nàng không đáp lễ lại chẳng phải là rất không lễ phép?

"Hai vị nương nương có phải hay không nên cấp một chút tiền cho người trung gian?" Hoa Vị Miên nhìn hai nàng cười, "Ta chính là nhoáng cái đã giúp các ngươi giải quyết nhiều tình địch như vậy."

"Lời nói của Tiên tử, Bổn cung nghe không hiểu." Tư Đồ Uyển Ngọc cười như không cười quăng lại một câu như vậy rồi đi, mà Phó Ninh Tự chỉ nhìn nàng một cái, cũng rời đi.

Hoa Vị Miên trợn mắt nhìn, hai người này quá không thú vị, lời đều nói rõ ràng như vậy rồi còn che giấu cái gì, dường như sợ nàng đoạt nam nhân của các nàng, Thuần Vu Phóng như vậy mặt hàng còn cần tranh ư, không phải vơ một cái liền được một bó to sao?

Thật ra thì Hoa Vị Miên sai rồi, không phải bên cạnh mỗi người nữ nhân đều giống nàng được nhiều nam nhân xuất xắc như vậy vây xung quanh, nữ nhân ở trong hoàng cung chính là mấy ngàn người tranh giành một người nam nhân, hung ác nổi lên liền giống như chưa ăn qua thịt sói đói, hận không được trực tiếp kéo Thuần Vu Phóng xuống dưới giày xéo!

Vì túi tiền của mình suy nghĩ, trước khi sự tình xảy ra, Hoa Vị Miên vội vàng chạy đến Ngự Thư Phòng tìm Thuần Vu Phóng.

Đối với việc Hoa Vị Miên không cung kính xưng hô cũng không yết kiến đã bị hoàng đế công khai ngầm cho phép, cho nên cũng không còn người cầm chuyện này ra nói, coi như là nói, cũng không dám ngay trước mặt nói, ai dám gây sự với hoàng đế, đó mới thực là chán sống!

Bất quá thật sự nàng có gây sự với hoàng đế, nhưng mà hiển nhiên nàng không phải cái loại kia chán sống.

"Hiện tại có thể hay không trả lại?" Hoa Vị Miên nghiêm mặt thản nhiên mà nói câu này.

Thấy nàng sau lưng một rương lớn đồ, Thuần Vu Phóng nụ cười trầm xuống, đích thân hắn chọn, nàng không biết ơn, ngược lại còn ghét bỏ?! Hắn bảo đảm, đây là hắn cả đời này nghe được lớn nhất chuyện cười.

Vậy mà, Hoa Vị Miên cũng bảo đảm, hắn nghe đến chuyện cười cơ hội còn nhiều. 

"Hoàng thượng ngươi cũng biết con ta có bao nhiêu khó nuôi, dù sao người nhiều tiền như vậy, cũng không để ý một chút xíu này!" Hoa Vị Miên vô cùng vô sỉ nói.

Thuần Vu Phóng lười phải so đo với nàng, ném tấu chương trước mặt nàng nói: "Nghĩ ra biện pháp liền ban thưởng!"

Hoa Vị Miên lấy tới vừa nhìn, chính là ngăn không được lũ lụt, nàng suy nghĩ một chút, hỏi: "Khơi thêm dòng chảy thử qua chưa?"

Không cần Thuần Vu Phóng trả lời, chỉ cần nhìn đến nét mặt hưng phấn kia của hắn cũng biết chỉ số thông minh của quần chúng nhân dân Đại Ân quốc còn chưa phát triển đến cái này trình độ, Hoa Vị Miên thật thật tò mò, những người này làm sao sống qua nhiều năm như vậy!

"Được rồi, muốn bao nhiêu bạc?" Thuần Vu Phóng tâm tình thật tốt.

"Ban thưởng ý nghĩa một chút, cho 20 vạn lượng là được. . . . . ." Hoa Vị Miên khoác lác vô sỉ.

Thuần Vu Phóng kém chút không giữ nổi nụ cười, vừa mở miệng chính là 20 vạn lượng bạc, nàng chế ra tiền sao?!

Thật ra thì Hoa Vị Miên rất muốn nói, khi nàng xuyên qua, mẫu thân đại nhân của nàng đang cùng một người thân thiết mở ngân hàng. . . . . .

" Ngươi không khỏi quá hời, một cái vấn đề năm vạn." Thuần Vu Phóng trực tiếp đậy nắp quan tài mới luận định(*).

(*) Đậy nắp quan tài mới luận định: muốn đánh giá ai tốt xấu, công tội thế nào, phải chờ khi người ấy chết đã.

Hoa Vị Miên không nói hai lời ưng thuận, lúc này Thuần Vu Phóng mới hậu tri hậu giác(*) trúng kế của nàng, tâm đều lạnh một nửa.

(*)Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.

Thật ra thì nguyên lý rất đơn giản, khi ngươi muốn tìm mẫu thân đại nhân xin 100 đồng tiền, mở miệng nhất định phải xin hai trăm, bởi vì so với hai trăm, nàng càng nguyện ý cho ngươi 100.

Hoa Vị Miên hết sức vui vẻ mang đồ của nàng cùng năm vạn lượng ngân phiếu đi về.

Ngày hôm sau, trong hoàng cung đều là tiếng oán than dậy đất.

Nghe nói đêm đó, Thuần Vu Phóng trước tiên lật một cái thẻ quý nhân, sau khi đi qua người còn không thấy liền không ngừng đánh hắt xì, liên tục không ngừng lui ra ngoài, Na Quý nhân dĩ nhiên không thuận theo, vội vàng đuổi theo, này bị tìm thấy được thì nguy, Thuần Vu Phóng nhanh chóng chui vào cung gần nhất. Này vừa chui, thì càng vui vẻ, khắp nơi là ngàn phấn hoa, hắt xì nhiều đến mức làm cho eo của hắn đều không đứng thẳng lên được. Tiếp đó lại chạy, chạy tới chạy lui đều gặp nữ nhân trên người mang theo ngàn phấn hoa, như vậy trong nháy mắt hắn thậm chí cảm thấy có chút tuyệt vọng, cuối cùng vẫn là hoàng hậu nương nương đi tới cứu giá.

Ngày thứ hai lúc cấp hoàng hậu thỉnh an, Hoa Vị Miên cố ý đi, chớ suy nghĩ quá nhiều, nàng là thuần túy đi xem náo nhiệt. Ánh mắt của đám nữ nhân kia giống như đền U Linh(âm hồn; linh hồn người chết), kém chút khiến cho nàng không nhịn được cười.

Thật ra thì mọi người oán giận ngược lại không phải là Hoa Vị Miên, mà là hai người ngồi trên cao kia, ngươi nghĩ, nhiều người như vậy cùng mua, liền chỉ có hai quan lớn nhất kia không mua, rõ ràng chính là kẻ chủ mưu phía sau, hôm qua còn chiếm tiện nghi, thật là quá nham hiểm! Cái này, cũng là trò hay mà Hoa Vị Miên nghĩ đến xem, ai kêu hai người kia hôm qua không trả tiền, giao tiền nàng còn có thể giúp đỡ giải thích một chút.

Ba nghìn lưỡi dao sắc bén còn kém vạn tên xuyên tim Tư Đồ Uyển Ngọc cùng Phó Ninh Tự rồi, vậy mà các nàng vẫn vững như bàn thạch. Hoa Vị Miên vỗ đầu một cái, nữ nhân trong hoàng cung, sợ nhất chính là không được sủng ái, không sợ nhất chính là bị người ghen tỵ!

Những công tử Bạc Liêu(*) đó ứng phó đôi câu liền đùa nghịch nghịch tiểu tính tình đi rồi, chỉ còn dư lại ba nữ nhân mặt đối mặt.

(*) công tử Bạc Liêu: những kẻ ăn chơi, tiêu tiền như nước.

"Tiên tử, nơi này hậu cung dù sao cũng là Bổn cung quản lý, ngươi đùa bỡn loại này thủ đoạn nhỏ, Bổn cung ngược lại có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, nếu là ầm ĩ đến trước mặt Thái hậu chỗ đó sẽ không tốt giải quyết." Tư Đồ Uyển Ngọc bắt đầu tự cao tự đại.

Hoa Vị Miên cũng không trách nàng, muốn trách chỉ có thể trách mình quá mức xuất chúng, đi đến đâu đều trở thành kẻ khác đích ngắm.

"Ta không phải giúp các ngươi một cái đại ân sao?" Hoa Vị Miên bắt chéo chân nói: "Đừng khẩn trương như thế, ta tiến cung chỉ vì mưu cầu tiền tài, đủ tiền ta tự nhiên sẽ tìm một cơ hội đi ra ngoài, chỉ cần hai vị không ngăn cản tài lộ của ta, ta tuyệt đối sẽ không làm khó dễ các ngươi." Kẻ ngăn cản tài lộ, giết không tha!

Tư Đồ Uyển Ngọc cùng Phó Ninh Tự khóe miệng đồng thời vừa kéo, nàng không cảm thấy những lời này nói ngược sao?

"Nơi này là hoàng cung." Phó Ninh Tự trầm giọng nói.

Hoa Vị Miên mắt trợn trắng, ngươi liền muốn nói đây là địa bàn của ngươi đi, nhưng mà địa bàn của ngươi chỉ cần có ta tồn tại, kia làm chủ cũng phải là ta!

"Không tin?" Nàng nhíu mày, "Các ngươi cũng có thể thử nhìn một chút."

Hai người rùng mình, cặp kia màu đen con ngươi trong nháy mắt tỏa ra sát ý làm cho người ta khiếp đảm!

Hoa Vị Miên khẽ mỉm cười, vừa nhẹ nhàng, đứng lên vươn vai, nói: "Ta đi chỗ Thuần Vu Phóng ngồi một lát!"

Hai người mặt mày trầm xuống, khẩu khí thật ngông cuồng, thế nhưng gọi thẳng tên của hoàng đế!

Nghiêng đầu nhìn hai người tâm tình không ổn định, nàng nheo mắt lại, nói: "Ta cá là hôm nay ta không chỉ không có mất mạng, còn có thể vơ vét một chút bạc trở về."

Hoa Vị Miên đi, hai người ngồi tại chỗ tự thân tính toán một chút.

Hôm nay Thuần Vu Phóng tấu chương đều chưa xem, nằm ở trên giường vân vê mũi. Thái y chết tiệt, kê cái gì thuốc, hiện tại còn chưa công hiệu!

Vừa định hất cái bàn liền nghe thái giám bẩm báo Hoa Vị Miên tới, tốt a, cái kia đầu sỏ gây nên!

"Truyền!"

Hoa Vị Miên đi vào, nhìn lỗ mũi đỏ bừng của Thuần Vu Phóng, không nhịn được cười ra tiếng, "Hoàng thượng, đêm qua ngủ có ngon giấc không?"

"Hừ! Ngươi thật to gan!" Thuần Vu Phóng trầm giọng quát lên: "Lại dám đùa bỡn trẫm, thật cho là trẫm sẽ không giết ngươi sao?!"

Hoa Vị Miên vén vén tóc, hắn đương nhiên dám giết, thời cơ chưa tới mà thôi.

"Ta đây có một bình hoa lộ, có thể hóa giải khó chịu, có muốn hay không?" Từ trong tay áo mò ra một bình sứ ở trong tay lắc lắc nói.

"Còn không trình lên!" Thuần Vu Phóng làm dáng.

"Bảy vạn!" Vươn tay, Hoa Vị Miên nói: "Hơn nữa tặng kèm thêm cho ngươi một cái phương pháp khai khẩn ruộng đất."

Thuần Vu Phóng dừng lại, nheo mắt lại quan sát nàng, hai người tiến hành đấu mắt, kết quả đương nhiên là thuận theo nhu cầu.

Bản thảo của Hoa Vị Miên lưu loát nói ra một đống phương pháp xây dựng ruộng bậc thang, không nghĩ tới Thuần Vu Phóng thật thông minh, lúc này hỏi: "Làm sao vận chuyển nước lên núi?"

Hoa Vị Miên dùng ngón tay gõ một cái vào văn kiện, nói: "Đây là một cái năm vạn."

Thuần Vu Phóng nổi cáu, có nữ nhân tham tiền như vậy sao, có người nào như vậy dũng cảm dám thách thức hoàng đế sao?! Hoa Vị Miên, một ngày nào đó, trẫm phải thu thập ngươi!

Đương nhiên, Hoa Vị Miên lại thuận lợi kiếm được năm vạn lượng ngân phiếu.

Quay về chỗ ở, cao hứng khi, nhảy lên liền ném mình đến trên giường, ngực lập tức một trận quặn đau, đau đến nàng muốn thở cũng thở không ra.

Bố Thiện cùng Tuyền Ki vội tới đỡ nàng dậy, đút một viên thuốc vào trong miệng nàng, quở trách: "Trọng thương chưa lành, ngươi sao có thể như thế không cẩn thận."

Hoa Vị Miên thử hít vào thở ra, đợi không khí thông thuận mới nói: "Vu Bàn Nguyệt trở về chưa?"

"Sáng nay tướng quân nhận được Vu công tử dùng bồ câu đưa tin, hắn đã chạy tới Đế Khuyết rồi." Bố Thiện đáp.

Hoa Vị Miên đè ngực, nàng không nghĩ tới Đệ Ngũ một chưởng kia như thế hung ác, vốn cho là hắn mai danh ẩn tích là bị ảnh hưởng do thất bại, không nghĩ tới thế nhưng hắn lại là trốn luyện công, nàng điều khí lâu như vậy cũng không thể khỏi hẳn, ngược lại còn có xu thế nặng thêm, cho nên không thể không tìm Vu Bàn Nguyệt đang ở quỷ cảnh nghiên cứu độc vật.

"Ngày mai đón vào Tiểu Hoa Bì cùng Huyết Ngọc, ta rất nhớ." Nàng là ngứa tay, không làm thí điểm này nọ sẽ không dễ chịu.

"Vô Ưu như thế nào?"

"Tiểu thiếu gia như cũ khổ luyện thân thể, chẳng qua là không có tiểu thư ở bên người, có chút buồn rầu không vui." Tuyền Ki cười nói.

Hoa Vị Miên cười hắc hắc, tiểu tử kia còn rất có lương tâm!

"Tôn Chính Sở đây?" Nàng lại hỏi.

"Như thường, ngược lại. . . . . ." Bố Thiện dừng một chút, "Nhiều người tặng lễ."

Trong chớp mắt điện quang hỏa thạch(*), Hoa Vị Miên bừng tỉnh hiểu ra, nàng đã nói chính mình đã quên chuyện gì, nguyên lai là chuyện tứ hôn!

(*) Điện quang hỏa thạch: Là chỉ, ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong chớp mắt. Hiện nay được dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp cùng lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định.

Vậy cũng không được! Kia Thuần Vu Nhã mà gả đi còn có phần của nàng sao?!

Bỗng chốc đứng lên, nàng nói: "Đi, đi gặp

Cái kia Thiên Luân công chúa!"

"Tiên tử," tiểu cung nữ vội vàng từ bên ngoài đi tới, nói: "Thái hậu nương nương phái người tới tuyên rồi!"