Một tháng kể từ khi
Tiêu Huân tới sống ở đây cùng với Hạ Lan Yên, thằng bé đã dần quen với
mọi thứ, tính cách cũng cởi mở hơn, thân hình mặc dù còn gầy gò nhưng
trên mặt đã có một ít sắc hồng hào.Mỗi tháng một lần Hạ Lan Yên sẽ xuống núi mua đồ, hôm nay chính là ngày xuống núi, mặc dù Tiêu Huân không
thích những nơi đông người nhưng vì không nỡ rời xa nàng nên thằng bé
nhất quyết đòi bám theo, Hạ Lan Yên cũng hết cách với nó.
Trên
núi không có nhà dân nên hai người chỉ có cách đi bộ để xuống núi, chỉ
cần xuống tới chân núi là có thể thuê xe ngựa vào thành, dọc đường vì sợ Tiêu Huân sẽ đói và mệt nên cứ một lúc nàng lại lôi nước và bánh ra hỏi thằng bé có đói không, Mỗi lần như vậy Tiêu Huân sẽ chỉ cắn một miếng
phần còn lại nó bắt cô của mình ăn hết hộ, ăn nhiều bánh quá nên Hạ Lan
Yên cũng không dám lôi bánh ra ép thằng bé ăn nữa.
Xuống tới
chân núi, Hạ Lan Yên vốn định thuê xe ngựa nhưng gặp được người nông dân tốt bụng cũng đang định vào thành bán ít đồ liền cho hai người đi nhờ.
Vào đến thành, Hạ Lan Yên kéo Tiêu Huân cảm ơn rồi đi tìm một quán trọ
nhỏ. Thành này vốn không lớn nhưng là thành gần nhất với núi Thiên
Tuyết, lại nằm giữa Hỏa Liệt quốc và Phượng Thương quốc nên chính là nơi tập trung đông đúc của các thương nhân nhằm trao đổi hằng hóa, đặc biệt là vào các ngày cuối tháng sẽ có một hội chợ lớn mở ra với nhiều loại
mặt hàng từ hai nước nên những ngày này rất là đông người.
Hạ Lan Yên có hơi hối hận khi chọn đúng ngày cuối tháng đưa Tiêu Huân
xuống núi, thằng bé từ bé đã bị cô lập nên dù sau khi được nàng cứu thì
nó vẫn ghét chỗ đông người, giờ nhìn đoàn người đông như kiến thế này Hạ Lan Yên lòng sinh ra lo lắng, tay không khỏi nắm chặt thằng bé.Tiêu
Huân cảm giác được tay của nàng nó ngẩng mặt lên nhìn nàng, nhìn thấy
ánh mắt tràn đầy lo lắng kia, thằng bé cũng không nói gì nhưng tay cũng
càng thêm nắm chặt tay nàng, chỉ thoáng qua thôi nhưng trên miệng nó
xuất hiện một nụ cười nhẹ.
- Ông chủ, cho 1 phòng.- Nàng nói với ông chủ quán
- Vị công tử này, thật là may nha, hôm nay vốn là ngày hội chợ, khách quan
nơi nào cũng đông may mà công tử tới sớm, chúng ta giờ còn đúng 1 phòng, tuy hơi nhỏ nhưng vẫn ở được, thế nào?
- Được, chuẩn bị cho
ta một ít đồ ăn nhẹ, không cà rốt – Tiêu Huân bị dị ứng với cà rốt, điều này nàng phát hiện ra khi lần trước nấu món canh thập cẩm cho thằng bé, tối hôm đó nó đã sốt rất cao mãi tới sáng mới hạ, hại nàng lo lắng cả
đêm.
Tiểu nhị dẫn Hạ Lan Yên và Tiêu Huân lên phòng, căn phòng
nằm ở góc cuối cùng tầng 2, khi đi ngang qua một bàn khách quan, nàng
nghe thấy bọn họ nói chuyện :
- Này này, nghe nói 1 tháng
trước hoàng cung Phượng Thương quốc bị cháy, ngũ hoàng tử mới 5 tuổi bị
chết cháy không còn xác – Một nam nhân người cao gầy, tóc tai bù xù nói
- Chuyện này ta cũng có nghe qua, nhưng ngươi có không,nghe nói tiểu ngũ hoàng
tử đó sinh ra đã là yêu nghiệt nên mới bị trời giáng thiên lôi để thiêu
chết hắn – Người nói chuyện là một nam tử trung niên đầu cạo trọc
- Hả? Có chuyện nào sao? – Nam tử tóc xù kia vươn cổ tới gần nam tử trọc đầu nói lớn
- Suỵt! Bé tiếng thôi, ta có bà cô làm cung nữ trong cung đã lâu rồi, hôm trước đến thời hạn quá tuổi trong cung nên được trở về nhà, chính bà ấy đã kể với ta mà, nghe nói tên tiểu ngũ hoàng tử đó sinh ra đã có màu mắt tím, đêm trăng tròn còn hóa thành quái vật, hoàng thượng cũng vì nhìn thấy
bộ dáng hóa thân của nó mà mới lâm bệnh đó
- Dòng tộc Phượng
Thương cao quý sao lại sinh ra một yêu nghiệt chứ, nó chết cháy là đúng
rồi. – Nam tử tóc xù vừa nói vừa xoa cằm
- Đúng…
Lời nam tử đầu trọc còn chưa kịp nói xong,chỉ thấy hắn và tên nam tử đầu xù kia đều phun ra một ngụm máu, sau đó ngã lăn đùng ra sàn, cả người liên tục co giật, mắt trợn ngược lên, trông rất đáng sợ.
- Nói linh tinh sẽ bị trời phạt.
Một giọng nói lạnh băng nhẹ vang lên, sau đó người nam tử xoay người
dắt tay đứa bé bên cạnh mình trở về phòng, cả quán trọ lặng im, họ chỉ
biết hai tên này đã chọc phải người không nên chọc, chỉ có thể trách số
họ quá xui mà thôi, ngay cả chết cũng không được chết đẹp, mọi người
đồng loạt lắc đầu. Kì Thật Hạ Lan Yên cũng không có giết bọn họ, chỉ
trừng phạt vì chúng bôi nhọ tiểu Huân của nàng, còn dám phao tin đồn
lung tung. Cái gì mà trời giáng thiên lôi, nàng nhớ hôm đó làm gì có sấm sét gì đâu, lại còn cái gì mà yêu nghiệt , rõ ràng là tiểu Huân bị
trúng độc nên màu mắt mới biến thành màu tím, đợi nàng tìm được Cỏ Lau
Diệp sẽ giải độc cho thằng bé, giờ nàng cho nó dùng thuốc thay đổi màu
mắt tạm thời để ra ngoài không bị chú ý nếu không đôi mắt tím sẽ làm lộ
thân phận của thằng bé.
Sau khi phân phó tiểu nhị chuẩn bị vài thứ, nàng ôm Tiêu Huân vào lòng, nàng biết khi nghe cuộc nói chuyện của đám người kia, cả người thằng bé đã như đông cứng lại, ánh mắt nó cũng
trầm xuống, nàng biết thằng bé lại đang nhớ lại cũng ngày tháng ma quỷ
đó.Hạ Lan Yên vuốt ve mái tóc của Tiêu Huân:
- Mặc kệ ai nói gì, con vẫn mãi luôn là tiểu Huân của ta!
Mãi một lúc sau, nàng mới nghe thấy tiếng thằng bé đáp lại:
- Cô…cô cũng sẽ mãi là của con được chứ? – Tiêu Huân nặng nề đưa đôi mắt lên
nhìn Hạ Lan Yên, tay thằng bé hơi run, nó đang sợ, hơn một tháng sống
hạnh phúc bên nàng, giờ đây khi nghe đám người kia nói chuyện, nó sợ cô
cũng sẽ ghét bỏ nó như họ, nó sợ cô cũng sẽ gọi nó là quái vật, nó rất
sợ…
- Ừ - giọng nói nàng vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp như mang cho nó hơi ấm giữa bóng tối lạnh lẽo – Cô vẫn sẽ là của tiểu Huân, cho đến
khi nào tiểu Huân tìm được người con cần hơn cô!
- Không có
ngày đó đâu – Tiêu Huân vội nói, sau đó thằng bé vùi đầu vào ngực nàng
như ngại ngùng lại vừa như đang hưởng thụ sự ấm áp của nàng dàng riêng
cho nó.