Vô Danh phái.
Trước cổng lớn của Vô Danh phái, một chiếc xe ngựa trang hoàng dừng lại, một
bàn tay ngọc ngà nhẹ vén rèm cửa lên rồi sau đó cả bóng dáng xinh đẹp
nhẹ hạ chân xuống mặt đất. Khuôn mặt nhỏ xinh, làn da trắng nõn, môi
hồng hào, đặc biệt là đôi mắt sáng trong như những vì tinh tú, mái tóc
dài phần trên được cài lên bằng trâm ngà giản dị, phần dưới tùy ý để
xõa, tất cả kết hợp lại với nhau liền hiện ra một vẻ đẹp sánh ngang với tiên tử.Không sai lúc này chính là khuôn mặt thật của Hạ Lan Yên, trở
về Vô Danh phái nàng cũng không cần phải dịch dung nữa.
Một
đệ tử đứng canh cổng khi nhìn thấy Hạ Lan Yên thì đôi mắt đã không thể
rời khỏi nàng, tim cũng nhẹ đập thình thịch. Hắn thấy người ngọc đang
tiến vè phía mình thì vừa vui mừng vừa thấy hồi hộp, tim càng đập mạnh
hơn, rồi đến khi bóng dáng ngọc ngà biến mất sau cánh cổng lúc đấy hắn
mới giật mình là có người ngoài vừa xâm nhập vào, hắn vội hoảng sợ, lúng túng một lúc rồi cũng quyết định chạy đi báo với sư phụ và các vị sư
huynh.
Hạ Lan Yên bước chân có chút vội vàng về phía Phù Dung
các, nơi mà tiểu Huân của nàng đang ở, nàng rất mong được nhìn thấy
thằng bé. Bước vào Phù Dung các, khung cảnh trước mắt khiến nàng nhíu
mày lại, tâm có chút xao động. Vườn phù dung nàng đã từng nâng niu chăm
sóc giờ đã thành một bãi tan hoang, sen trong hồ cũng chết héo hết, bàn
đá được đặt ở giữa sân thì vợ vỡ tan tành nằm lăn lóc dưới đất, Phù Dung các bây giờ giống một bãi hoang tàn thì hơn, còn đâu vẻ thanh cao, nhã
nhặn ngày trước. Không chỉ vậy, điều khiến nàng có chút hoang mang là từ lúc bước vào nàng đã cảm nhân được một mùi sát khí cực nặng, dường như
nó phát ra từ trong viện chính, nơi mà nàng đã kêu người an bài cho Tiêu HUân cùng Tử Vũ. Tâm lo lắng, lòng xáo động, chuyện gì đã xảy ra, tại
sao không thấy bóng dáng hai đứa bé đâu.
- Sư thúc – Hạ Lan
Yên chợt quay người bắt gặp Tiêu Tống Ngôn, vị sư thúc đáng kính của
nàng và cũng là trưởng môn của Vô Danh phái.
- Tiểu Yên, rốt
cuộc thì con cũng đã về, mấy ngày trước ta có viết thư cho con nhưng
không thấy con hồi âm- Tiêu Tống Ngôn vừa nghe đệ tử nói có một cô gái
cực kì xinh đẹp xông vào phái đi về hướng Phù Dung các liền xác định
được đó là Hạ Lan Yên rồi phi thân thật nhanh đuổi theo.
- Sư thúc, đã có chuyện gì? Tiểu Huân và Tử Vũ đâu? – giọng nàng có chút gấp gắp và lo lắng
Tiêu Tống Ngôn vỗ vai Hạ Lan Yên:
- Tiểu Yên, từ từ nghe ta nói đã, mấy ngày trước hai đứa nhỏ Tiêu Huân và Tử
Vũ có đến đây, ta theo lời con sắp xếp cho chúng ở Phù Dung các, sau đó
cho chúng trở thành đệ tử chính thức của Vô Danh phái. Kì thực hai đứa
nhỏ này đều rất thông minh, đặc biệt là thằng bé Tiêu Huân này, ta giao
cho nó 2 bản kiếm phổ, chỉ trong nửa ngày nó đã học thuộc hết, sau đó
tiến vào tu luyện, quá trình tu luyện cũng rất tốt đẹp, còn Tử Vũ ta có
xem kinh mạch cho nó, thằng bé này tuy cũng thông minh nhưng thân thể
không thích hợp học võ mà nó cũng không thích võ thuật, vì vậy mấy ngày
nay nó đều ở trong Các của con đọc sách về y thuật.
- Rồi
cách đây 2 ngày, bỗng dưng Tiêu Huân có kì tích xảy ra, kiếm pháp nó tu
luyện đột nhiên vọt tới tầng thứ 3, con cũng biết rằng năm đó ta là
thiên tài kiếm thuật cũng phải mất 3 năm để vọt tới tầng thứ 3, vậy mà
thằng bé này trong 3 ngày nó đã vọt tới tầng thứ 3, khiến tất cả mọi
người đều kinh ngạc.Đến ngày hôm qua, cũng là ngày thứ 4 nó tới đây, Tử
Vũ đột nhiên chạy đến tìm ta, nói Tiêu Huân xảy ra chuyện.Lúc ta đến
cũng là lúc thấy nó đáng điên cuồng cầm kiếm chém lung tung, không khí
nặc mùi sát khí, lúc đó ta rất ngạc nhiên, một đứa trẻ tại sao có sát
khí mạnh đến vậy. Rồi đột nhiên mắt của thằng bé hóa đỏ, trong giống như là tẩu hỏa nhập ma, ta liền xông vào muốn cản nó lại nhưng bị một lực
lớn từ trong người nó phát ra làm bật lại, lúc đó thằng bé điên cuồng
gọi “cô”, ta liền biết lúc đó chỉ có con mới ngăn nó lại được, đợi mãi
vốn ta còn định đi tìm con, may mà bây giờ con đã về rồi…
Lời
Tiêu Tống Ngôn còn chưa dứt Hạ Lan Yên đã chạy vọt vào trong phòng, tim
nàng đập mạnh, ánh mắt tràn đầy lo lắng, trong tâm thì không ngừng hối
hận, đáng lẽ nàng lên trở về đúng với lời hứa, như vậy thì tiểu Huân
cũng sẽ không xảy ra chuyện.
- Tiểu Yên, chờ đã, có thể nguy hiểm…- Lời của Tiêu Tống Ngôn bị đứt quãng khi phát hiện bóng người
nhỏ bé đã biến mất sau cánh cửa. Lúc này ông chỉ có thể lắc đầu, ông tin tưởng Hạ Lan Yên có thể giải quyết được , ông sẽ chỉ đứng ngoài này nếu con bé cần giúp ông sẽ xông vào .
Hạ Lan Yên bước vào trong
phòng, căn phòng âm u với đồ đạc xung quanh đều bị đập phá, nàng vừa
tránh các mảnh vỡ dưới chân vừa đảo mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Bỗng nhìn cảm nhận được ở phía góc gần chiếc giường là nơi có mùi sát khí nặng nhất, nàng nhẹ nhàng tiếng lại, miệng nhẹ hô:
- Tiểu Huân?
Người đang ngồi co ro trong góc khi nghe thấy tiếng gọi kia , cả người liền
khựng lại vài giây, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Lan Yên.
Một tia vui sướng nhanh chóng hiện lên nhưng rồi lại từ từ bị sát khí
trong người tẩy sạch, khiến cả tâm trí tràn đầy thù hận. Nhận ra người
kia đang tới gần hơn, bóng đen chợt lao đên vung kiếm chĩa thẳng vào
người Hạ Lan Yên.
Hạ Lan Yên tới gần phát hiện ra đó đúng là
Tiêu Huân thì vui sướng, muốn tiến lên ôm thằng bé vào lòng. Đau đớn làm nàng hơi khưng lại,chợt lại ra có một thanh kiếm đâm xuyên bả vai
mình, nàng sững sờ vài giây, lại nhìn đến ánh mắt màu đỏ của thằng bé,
mái tóc đen nhánh hằng ngày giờ bị xõa tung ra chuyển thành màu
bạc,trông thằng bé lúc này giống như ma như quỷ. Mặc kệ thanh kiếm đang
xuyên qua vai mình, mặc kệ nơi đó có vết thương cũ chưa lành, mặc kệ ánh mắt đầy thì hận kia, Hạ Lan Yên mạnh mẽ ôm chặt lấy Tiêu Huân, như thể
nếu nàng buông tay bây giờ thì nàng sẽ mất thằng bé mãi mãi:
- Tiểu Huân, là cô đây mà, cô của con đây, tiểu Huân quên cô rồi ư?