Nương Tử Cho Ta Một Cơ Hội Được Không?

Chương 12: Diệp thần y Nam cung Diệp thần




Tống Ngưng sững sờ nhìn vệt máu trên chủy thủ chảy dài trên sàn, sau đó chuyển đôi mắt phức tạp nhìn về phía cánh tay đang bị thương của Thẩm Ngạn.

Thẩm Ngạn nhìn vết thương trên tay, đôi mắt dần lâm vào khiếp sợ. Hắn nhớ trước đây cũng là chính đôi tay này của hắn đã dùng kiếm làm bị thương tay nàng, cũng chính lúc đó hắn không thèm quan tâm đến thương thế làm ra chuyện không bằng cầm thú khiến cho tay của nàng vì lực đạo của hắn mà trực tiếp phế bỏ. Nhưng ít nhất sau đó quan hệ giữa hắn và nàng còn có Lạc nhi làm dây ràng buộc, ít nhất lúc đó tình cảm nàng dành cho hắn vẫn còn. Thế nhưng…thế nhưng tâm nàng bây giờ còn dành cho hắn sao…còn sao???

Thẩm Ngạn đang chìm đắm trong quá khứ thì bị thanh âm dịu dàng của Tống Ngưng lay tỉnh

“Ngươi không sao chứ? Ta…Ta không cố ý” Vết thương sâu như vậy, nếu tay của hắn mà bị làm sao, nàng sẽ áy náy chết nha

“Không sao” – Thẩm Ngạn nhẹ giọng nói. So với những gì hắn từng gây ra cho nàng thì vết thương này chẳng là gì cả(NG: ngươi cũng biết sao)

“Máu chảy nhiều như vậy sao lại không có việc gì được” – Tống Ngưng nhăn mày nói. Tên này thật cậy mạnh.(NG: tỷ kệ hắn…cho hắn chết NB:ngươi nói nhiều quá)

Nhận thấy trong giọng nói của Tống Ngưng có sự lo lắng, tâm Thẩm Ngạn vui đến sắp nở hoa luôn rồi, chuyện vết thương đã sớm ném ra sau đầu không quan tâm từ lâu, lần đầu tiên hắn nhận thấy khi bị thương lại tốt đến nhường nào, sớm biết như vậy sẽ thường xuyên bị thương nhiều hơn nữa có phải nàng sẽ quan tâm hắn nhiều hơn không?(NB: biến thái, M à)

“Không có chuyện gì. Băng bó một chút là được rồi”

“Thật?”

“Thật”

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Tống Ngưng thở phào nhẹ nhõm, bảo Thẩm Ngạn chăm sóc vết thương của hắn thật tốt rồi nhanh chóng ra lệnh tiễn khách.

“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chăm sóc vết thương thật kĩ,…” Từng lời nói quan tâm của Tống Ngưng, Thẩm Ngạn đều khắc cốt ghi tâm.

“Ngươi nếu không chữa trị thì chờ trở thành phế nhân đi”

Một giọng nói đột ngột vang lên trong phòng làm Thẩm Ngạn giật mình.

“Ngươi là ai? Mau bước ra đây” – Người này đến từ bao giờ? Có thệ không tiếng động bước vào Thẩm phủ canh phong nghiêm ngặt mà lâu như vậy hắn cũng không phát hiện thì võ công của người này hơn hắn rất nhiều lần. Đôi mắt của Thẩm Ngạn trở nên rét lạnh hơn.

“Tại hạ Nam Cung Diệp Thần xin ra mắt Thẩm tướng quân”

Một nam nhân yêu nghiệt từ xà nhà nhảy xuống đứng đối mặt với Thẩm Ngạn. Người này có một đôi mắt hoa đào cực kì xinh đẹp, mũi cao, môi mỏng luôn tựa tiếu phi tiếu nhìn có vẻ lưu manh của hoa hoa công tử vừa có chút đáng khinh như bọn côn đồ, nhưng khí chất lạnh lùng, cao quý trên người hắn thì không thể xem thường. Vẻ mặt cùng khí chất của hắn là hai cực đối lập nhưng lại làm cho hắn nhìn càng hài hòa hơn. Một thân lam y càng làm nổi bật làn da trắng cùng tóc đen ba ngàn được buộc một nửa nhìn càng giống nữ nhân.(TT: lại là một anh zai đẹp a)

Thẩm Ngạn híp mắt nhìn Nam Cung Diệp Thần, lạnh giọng hỏi:

“Không biết Diệp thần y thần long thấy đầu không thấy đuôi hôm nay lại đến phủ đệ nhỏ nhoi này của ta là có việc gì đây?”

Thật không biết tên này không có việc gì làm hay sao lại rảnh rỗi quan tâm vết thương này của hắn thật khiến cho người ta sinh nghi.

“Không có gì, chẳng qua ta thấy có người bị thương sắp tàn phế nên hảo tâm nhắc nhở ngươi thôi” – Nam Cung Diệp Thần tỏ vẻ hiển nhiên mà trả lời.

Đúng vậy a, ‘hắn’ chẳng qua là đi ngang qua tướng quân phủ, thấy thú vị nên leo tường vào rồi đi xung quanh xem xét, sẵn tiện có bảo bối gì thì “mượn dùng” luôn (-_-|||). Lúc đi ngang qua phòng cô nương lúc nãy thì thấy một màn kích thích như vậy nên ở lại xem thôi. Đến lúc Tống Ngưng đi rồi lại thấy Thẩm Ngạn tay bị thương mà không chịu cầm máu, “lòng từ bi” nổi lên nên lên tiếng nhắc nhở. (NB: đam mĩ kìaaaaaaa)

Thẩm Ngạn híp mắt nhìn Nam Cung Diệp Thần, lạnh lùng mở miệng:

“Thương thế của tại hạ không nhọc Diệp thần y phải lo lắng” – Trực giác nói cho hắn biết, Nam Cung Diệp Thần tuyệt đối không có ý tốt.

“Nếu ta chữa trị cho ngươi thì sao?”

“Điều kiện?” – ‘Di, ngươi tốt bụng như vậy sao, nếu thế thì đã không có chuyện người đến cầu y phải tay không quay về nhà mà hắn cũng không có danh xưng là ‘quái y’. Nam Cung Diệp Thần mà tốt bụng Thẩm Ngạn ta còn lâu mới tin’

“Để ta ở lại trong phủ của ngươi” để tìm hiểu cô nương kia a

“Thời gian?”

“Khi nào ta nhàm chán sẽ đi” và mang theo nàng