Nương Tử À, Vi Phu Biết Sai Rồi

Chương 42: 42: Sóng Gió Thật Sự Còn Chưa Bắt Đầu





oanh tay đứng trước cửa lãnh cung, giọng mỉa mai nói với nàng
- Không cần ngươi tội nghiệp đâu, tốt nhất là nên lo cho bản thân đi
Nàng không nóng không lạnh đối đáp lại, nàng ta chỉ có thủ đoạn như vậy tưởng là sẽ làm gì được nàng hay sao
- Ha, ngươi thành ra như vậy rồi còn mạnh miệng, để ta xem ngươi còn bộ dáng cao cao tại thượng đó được bao lâu
- Ngươi cũng đừng quên, bây giờ thân phận của ta còn là hoàng hậu, ngày nào ta còn sống thì ngươi vĩnh viễn thấp hơn ta một bậc
- Ngọc Anh, lấy roi lại đây, hôm nay ta phải trả thù cho hài tử của ta, dạy cho ả tiện nhân này một bài học
Nàng ta ra lệnh cho nô tì thân cận, Ngọc Anh cầm đến một cái roi đặt vào tay nàng ta
- Ngươi nên suy nghĩ kĩ rồi hãy hành động, đừng làm chuyện ngu ngốc

- Ngươi sợ sao, tiện nhân hôm nay ta nhất định phải thay hài tử của ta và hoàng thượng báo thù
- Ngươi cứ mở miệng ra là nói ta tiện nhân, đứa bé đó có phải do ta hại không, ngươi phải là người biết rõ nhất chứ
- Đừng nói nhiều, chịu chết đi
Lý Phi Sương điên cuồng vung roi về phía nàng, mỗi chiêu đều rót linh lực vào đó, nàng ta ra tay đều là sát chiêu muốn lấy mạng Nguyệt Nhã
- Ngươi đừng quên hiện tại thân phận của ta là gì, tội mưu hại hoàng hậu sẽ là tội tru di tam tộc đó
- Ngươi nghĩ ở nơi lãnh cung vắng vẻ này, có ai cam tâm đứng ra vạch tội ta giúp ngươi không ? Bây giờ ngươi chỉ là một hoàng hậu bị thất sủng, đợi khi ngươi chết đi rồi, vị trí đó sẽ là của ta
Nàng ta ra tay càng tàn độc hơn, nàng chỉ tránh né chứ không phản kích lại, do nàng lâu nay không sử dụng linh lực nên nàng ta cũng không biết năng lực của nàng
- Ngươi đừng mơ mộng nữa, rõ ràng đứa bé đó là do ngươi ra tay, ngươi đúng thật tàn nhẫn, ngay cả hài tử của mình cũng ra tay được
- Tàn nhẫn? Nếu không phải tại ngươi, ta sẽ dùng đứa bé đó để hại ngươi sao? Chốn hoàng cung này, hi sinh một đứa bé thì có đáng gì
- Ngươi hết thuốc chữa rồi, mau dừng tay lại đi
- Ngươi dựa vào đâu mà lên mặt với ta, đừng quên ngươi bây giờ chỉ là một hoàng hậu bị vứt bỏ, cả hoàng cung này đều cho rằng ngươi là hung thủ giết người
- Vậy sao? Nhưng trẫm thì lại không tin, hoàng hậu của trẫm sao có thể làm vậy chứ, đúng không các vị ái khanh
Hắn dẫn theo một đám triều thần đến lãnh cung, lúc lâm triều hoàng thượng nói muốn dẫn bọn họ đi xem kịch nên từ đầu tất cả bọn họ đều nghe thấy đối thoại của nàng ta và hoàng hậu
- Lương phi, ngươi thật độc ác, đến hài tử của mình mà không buông tha, nay lại còn muốn hại hoàng hậu nương nương
- Đúng vậy, nàng ta đáng bị lăng trì, không biết Tả Thái sư dạy dỗ nàng ta kiểu gì mà lại để nàng ta thành con người như vậy
- Nói không chừng Tả Thái sư cũng chẳng phải tốt lành gì, các ngươi lúc nãy không nghe Vĩnh Xuyên hầu tìm được chứng cứ mưu phản của ông ta hay sao

Đám triều thần ngươi một lời ta một câu bàn tán, nàng ta bây giờ đã không còn lý trí mà hét lên
- Các ngươi câm miệng hết cho ta, đợi khi cha ta lên ngôi, ta nhất định sẽ bắt các ngươi phải chết, haha! các ngươi không còn đắc ý được bao lâu nữa đâu
- Thì ra là như vậy, Tả Thái sư lại có âm mưu từ lâu rồi, ban đầu ta cứ tưởng ông ta là trung thần còn hết sức kính nể ông ta
- Đúng vậy, đúng vậy
- Các ái khanh nói xem, phải xử lý nàng ta làm sao đây?
Hắn giọng trầm xuống hỏi đám triều thần, hừ, dám bắt nạt nương tử của hắn chỉ có con đường chết
- Khởi bẩm hoàng thượng, tội mưu hại hoàng hậu, theo luật phải tru di tam tộc, huống hồ Tả Thái sư còn có ý đồ mưu phản, hoàng thượng theo thần là nên tru di tam tộc ạ
- Hoàng thượng, chúng thần cũng đồng ý với Hữu Thái sư
- Người đâu, truyền lệnh của trẫm, Tả Thái sư ý đồ bất chính, Lý Phi Sương mưu hại hoàng hậu, tịch thu hết gia sản, giam vào đại lao chờ ngày xét xử
Hắn hạ lệnh lập tức có một đám cấm quân kéo đến niêm phong phủ thái sư, hai tên thị vệ đến kéo Lý Phi Sương giam vào đại lao.


Cả hoàng thành lại một phen sôi nổi nghị luận, chỉ trong khoảng thời gian không bao lâu đã xảy ra rất nhiều chuyện như vậy
- Nương tử, nàng lại đang nghĩ ngợi gì mà đờ người ra vậy
Nàng đã dọn đồ quay trở về Minh Nguyệt cung, Nguyệt Nhã ngồi ngẩn người trong đình không biết là đang nghĩ gì đến nỗi hắn đến bên cạnh mà không biết
- Không hiểu tại sao ta lại cảm thấy có hơi bất an, phải rồi, chuyện của Lý Kiến Dương, chàng xử lý đến đâu rồi
Kể từ khi chuyện của Lý Kiến Dương bị vạch trần, nàng lại có cảm giác bất an chưa từng có, không biết xảy ra chuyện gì
- Ta đã cho người giam ông ta vào đại lao, nàng không cần nghĩ nhiều, mọi chuyện còn có ta chống đỡ cho nàng mà, nương tử, đừng suốt ngày mặt ủ mày chau , có gì cứ nói với ta
- Được
Hai người ngồi trong đình, ánh mặt trời buổi hoàng hôn phủ lên toàn bộ khắp chốn trong cung cấm xa hoa lộng lẫy này, cảnh đẹp hết sức yên bình nhưng đó chỉ là sự tĩnh lặng trước cơn sóng gió.