Nương Tử À, Vi Phu Biết Sai Rồi

Chương 26: 26: Nhã Nhã Thẹn Thùng Rồi !





Mặt trời vừa ló dạng ở chân trời phía đông, đoàn người của Đỗ Nguyệt Nhã nhanh chóng thu dọn rồi tiếp tục lên đường đến biên quan
- Hoàng thượng, biên quan truyền tin đến nói là mười lăm vạn quân Thanh Viên đã đến gần biên giới
- Được, ta biết rồi, truyền lệnh của ta xuống, mọi người mau chóng lên đường, trước bình minh ngày mai phải đến được biên quan - Quân số của Hy Nguyệt và Thanh Viên cũng không chênh lệch nhiều, ắt hẳn sắp tới sẽ xảy ra một trận đại chiến
- Dạ
Nàng chỉ huy binh lính gấp rút lên đường đi suốt một ngày một đêm cuối cùng cũng đến được biên quan.

Đỗ Nguyệt Nhã cho binh lính dựng lều trại rồi cùng hắn và Lâm Ngự bàn bạc kế hoạch tác chiến trong chủ trướng
- Hoàng thượng, quân số của ta và Thanh Viên cũng không chênh lệch nhau nhiều, nếu đối đầu trực diện e là sẽ thương vong không ít - Lâm Ngự lên tiếng nói ra suy nghĩ trong lòng

- Tất nhiên là chúng ta sẽ không đối đầu trực diện với bọn họ, ta đã có kế hoạch từ lâu rồi, còn chàng, chàng nghĩ sao ?- Đỗ Nguyệt Nhã quay sang hỏi Viên Mặc Ngôn, nàng biết hắn cũng đã có kế sách, bao nhiêu năm hắn trên chiến trường, nàng cực kì tin tưởng hắn
- Theo ta thấy chúng ta nên chia binh ra làm ba đường - Hắn không nhanh không chậm nhìn nàng đưa ra ý kiến, nàng cư nhiên lại tin tưởng hắn như vậy, phải biết rằng hắn chính là người của Thanh Viên, như vậy thì hắn cũng không muốn làm nàng thất vọng, dù sao hoàng huynh của hắn cũng không tốt lành gì
- Chia binh làm ba đường? - Lâm Ngự không hiểu ý định của hắn nên nghi ngờ hỏi lại
- Không sai! Không biết chàng đang có cùng với suy nghĩ của ta không, kế hoạch của ta là Lâm Ngự sẽ phụ trách việc đốt kho lương thực của quân Thanh Viên, Mặc Ngôn chàng sẽ dẫn binh đánh vào doanh trại, còn ta, ta sẽ dẫn một đội quân khác tìm cách trà trộn vào quân Thanh Viên, đến lúc đó chúng ta sẽ nội ứng ngoại hợp, chàng thấy ta nói đúng không? - Nàng quay sang nhìn hắn, môi anh đào vẽ nên một nụ cười, tuy hắn là người Thanh Viên nhưng nàng nguyện tin hắn
- Chúng ta thật là tâm linh tương thông nha, nàng lại có cùng suy nghĩ với ta - Hắn cũng nhìn nàng cười, Lâm Ngự đứng giữa hai người cảm thấy bản thân thật thừa thãi, chi bằng nhanh chóng kết thúc chuyện ở đây rồi đi tìm Tiểu Ngân một chút
- Hoàng thượng, nếu đã có kế hoạch vậy chừng nào chúng ta thực hiện
- Suốt một ngày một đêm đi đường rồi, binh lính cũng đã rất mệt mỏi, tạm nghỉ ngơi một ngày đã, đợi ta vạch ra kế hoạch rõ ràng rồi chúng ta sẽ bắt đầu, ta không muốn làm chuyện mình không nắm chắc phần thắng
- Dạ, vậy thần cáo lui trước
- Ừ, ngươi lui đi - Nàng cho Lâm Ngự lui trước, trong lều hiện tại chỉ còn nàng và hắn, hắn vòng tay qua eo nàng ôm lấy nàng
- Nhã Nhã, cảm ơn nàng, cảm ơn nàng đã tin tưởng ta như vậy
- Giữa ta và chàng còn cần cảm ơn sao, chàng không cần nghĩ nhiều, theo ta điều tra, khắp nơi trong Thanh Viên đều rất ủng hộ chàng, lần này chúng ta lấy lý do hắn ta mưu hại phụ hoàng của chàng để đoạt vị, như vậy chẳng phải là chàng sẽ danh chính ngôn thuận lật đổ hắn sao
- Đúng vậy, nhưng còn một chuyện nữa
- Chuyện gì? - Nàng quay mặt sang đối diện với hắn, rốt cục còn chuyện gì nữa sao?
- Tất nhiên là có chuyện rồi, lúc nãy nàng nói sai rồi

- Ta nói sai gì chứ? Ta nhớ hình như đâu có sai chỗ nào đâu
- Thật là không sai? Nàng nói là phụ hoàng của ta, nên sửa lại là phụ hoàng của chúng ta mới đúng bởi vì đợi mọi chuyện xong xuôi ta chắc chắn đến hỏi cưới nàng, đến lúc đó nàng là nương tử của ta rồi
- Ai đồng ý gả cho chàng chứ - Nàng nhìn hắn híp mắt cười, nụ cười trêu chọc hắn.

Hắn chỉ cười gian xảo rồi đặt lên môi nàng một nụ hôn, đây là lần đầu tiên có một nam nhân hôn nàng, nàng hơi không biết phải phản ứng ra sao
- Nàng không muốn gả thì cũng phải gả thôi, trên môi nàng đã có kí hiệu của ta, cả đời này nàng chỉ có thể gả cho một mình Viên Mặc Ngôn ta mà thôi
- Chàng! chàng, không nói với chàng nữa, ta đi về nghỉ ngơi đây - Nàng thẹn đến đỏ mặt vội vàng tìm cớ chạy ra khỏi chủ trướng nhưng lại quên mất đó là nơi ở của nàng
- Nhã Nhã, nàng đi đâu vậy, chẳng phải lều của nàng là ở đây sao? - Hắn buồn cười nhìn nàng chạy trối chết, nàng bình thường lạnh lùng như vậy nhưng khi thẹn thùng cũng rất đáng yêu nha
- Ta quên, chàng mau trở về lều của mình nghỉ ngơi đi - Nàng vội quay trở lại rồi đẩy hắn ra khỏi lều kêu hắn về nghỉ ngơi sớm
- Được, vậy ta đi trước, nàng cũng nghỉ ngơi sớm đó

Đợi hắn đi rồi nàng mới bước đến giường ngồi xuống, Nguyệt Nhã còn không quên lẩm bẩm tự mắng mình vài câu
- Đỗ Nguyệt Nhã ơi là Đỗ Nguyệt Nhã, chẳng phải bình thường ngươi rất bình tĩnh hay sao, sao lại chỉ bị chàng ấy hôn có một cái đã thành ra bộ dạng này chứ, ai~ mất mặt quá đi, thật là mất mặt mà
Nàng lăn lộn một lúc cũng ngủ thiếp đi, hắn từ bên ngoài vén rèm bước vào, đến gần giường đắp chăn cho nàng, vén tóc mai ra giúp nàng, ánh mắt nhìn Nguyệt Nhã từ đầu đến cuối đều là ôn nhu cùng sủng nịch.

Hắn ở lại cùng nàng một lúc rồi thổi tắt nến đi về lều của mình, hắn nhất định sẽ cố gắng giải quyết mọi chuyện thật nhanh để cho nàng một hôn lễ thật hoành tráng, bù đắp cho hôn lễ lúc trước, đó là lời hứa hắn dành cho nàng.

.