Nương Tử À, Vi Phu Biết Sai Rồi

Chương 12: 12: Lễ Thành Hôn





Ngày mười tám tháng hai năm Cảnh Nguyệt thứ sáu , khắp nơi trong cả Hy Nguyệt đều tưng bừng, nhộn nhịp, khắp nơi trong hoàng cung đều treo vải đỏ, lồng đèn đỏ.

Hôm nay là ngày thành hôn của nàng và hắn.

Từ sáng sớm nàng đã bị đám nha hoàn gọi dậy rửa mặt trang điểm.

Đội trên đầu mũ phượng, trên người là một bộ giá y đỏ thẫm, nàng được phủ thêm một tấm khăn voan cùng màu với bộ y phục, các nha hoàn sau khi trang điểm, thay y phục cho nàng xong thì dẫn nàng lên kiệu hoa đến Chiêu Hòa điện để bái đường
Nàng sánh đôi cùng hắn bước vào điện Chiêu Hòa dưới sự chứng kiến và chúc phúc của mọi người, hai người làm lễ bái đường.

Vì là công chúa của một nước nên những lễ nghi là không thể qua loa, sau một buổi cuối cùng cũng kết thúc.

Nàng được đưa vào hỉ phòng còn hắn bị mọi người giữ lại.

Sau phần hôn lễ là đến yến tiệc, mọi người ở đó vui vẻ uống rượu nói những lời chúc phúc cho hai người
- Hoàng thượng, thần thay mặt cho hoàng thượng nước thần kính ngài một ly

Bởi vì hoàng đế Thanh Viên bận xử lý chính sự cùng với thân phận hắn là vua của một nước nên không thể đích thân đến tham gia hôn lễ
- Lý thái sư không cần khách khí, cứ tự nhiên là được - Đỗ hoàng bưng ly rượu hướng về phía Lý Dương tỏ ý mời rồi uống một hơi cạn sạch
Buổi yến tiệc diễn ra hơn phân nửa, mọi người trong điện đều đã ngà ngà say, Thanh vương được mọi người đưa đến hỉ phòng, Vũ Thân vương tiến về phía Đỗ hoàng
- Hoàng huynh, huynh thấy sao rồi a
- Ngươi, là ngươi, ngươi đã làm gì mọi người- Đỗ Huy Anh chỉ tay về phía Đỗ Huy Vũ hỏi
- Ta chỉ là cho một ít độc vào rượu thôi mà, sao rồi? Ngươi không ngờ bản thân lại có ngày hôm nay đúng không
- Tại sao ngươi lại làm vậy, ta có đối xử tệ với ngươi đâu
- Haha...!tại sao ư? Tại vì ta muốn ngôi vị hoàng đế đó của ngươi.

Người đâu, bao vây tất cả lại cho ta
Hỉ phòng
Đỗ Nguyệt Nhã ngồi trên giường chờ đợi, tấm khăn voan vẫn còn trùm lấy khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của nàng.

Không biết tại sao trong lòng nàng lại cảm thấy bất an
- Không xong rồi công chúa, phản quân của Vũ Thân vương và quân của Thanh Viên đã bao vây lấy hoàng cung rồi - Tiểu Ngân hớt ha hớt hải chạy vào, nàng nghe được tin tức này lại cảm thấy như sét đánh ngang tai
- Ngươi nói cái gì, phụ hoàng, mẫu hậu mọi người đâu rồi, Thanh vương chàng ấy đang ở đâu
- Mọi người bị vây ở trong Chiêu Hòa điện, còn Thanh vương...!nô tì cũng không thấy ngài ấy đâu
- Mau, chúng ta mau đến Chiêu Hòa điện
- Công chúa, người không thể đi, rất nguy hiểm, công chúa...!- Tiểu Ngân vội vã cản nàng lại nhưng nàng đã nhanh hơn lao ra khỏi phòng, Tiểu Ngân thấy công chúa nhà mình đã đi nên cũng chạy theo sau
- Các ngươi mau tránh ra, phụ hoàng, mẫu hậu
- Nhã nhi, con mau đi đi, mặc kệ bọn ta
Đỗ hoàng thấy nàng đến thì bảo nàng nhanh chóng rời đi.

Việc ngày hôm nay có lẽ là ý trời, không thể nào tránh khỏi, ông chỉ mong nữ nhi của ông sẽ được bình an
- Cho nàng ta vào - Đỗ Huy Vũ ra lệnh cho đám binh lính ngoài cửa, nàng không nghĩ ngợi mà lập tức xông vào, tại sao chứ? Vì cớ gì mọi chuyện lại như vậy.

Kiếp trước nàng đã mất đi phụ mẫu, nàng không muốn kiếp này lại dẫm vào vết xe đỗ của kiếp trước
- Nhã nhi, không được vào đây, con là hi vọng duy nhất của bọn ta, con mau đi đi

- Phụ hoàng, mẫu hậu, ca ca, mọi người đừng như vậy mà, có đi chúng ta cùng đi
- Ha, nói nghe hay nhỉ, ngày hôm nay, ai trong các người cũng đừng mong trốn thoát khỏi nơi này, người đâu, mau tới bắt nàng ta lại
Nàng bị mấy tên binh lính bắt giữ, nàng hối hận rồi, hận bản thân quá yếu đuối, nhưng, nàng có cơ hội để làm lại sao?
- Đỗ Huy Vũ, ngươi không được làm hại đến nữ nhi của ta, nếu không ta sẽ liều mạng với ngươi - Hoàng hậu thấy nàng bị bắt lại nóng lòng muốn cứu nàng nên cầm lấy thanh chủy thủ lao về phía Vũ Thân vương, ông ta bị bà đâm một nhát cũng rút kiếm đâm trả lại bà.

Cảnh tượng diễn ra trước mắt làm nàng sững sờ, mẫu hậu nàng bị ông ta đâm một nhát, máu chảy ra rất nhiều, rất nhiều.

Nàng chỉ thấy bà từ từ ngã xuống, bà chỉ kịp quay lại nhìn nàng nói một câu đứt quãng
- Nhã...!Nhã nhi, hứa với ta...phải...!phải sống cho thật...!thật tốt
- Mẫu hậu, đừng như vậy, ta không muốn, người mau mở mắt ra nhìn nhi thần đi mà - Nàng tuyệt vọng nhìn mẫu hậu mình nằm dưới nền gạch lạnh lẽo, máu đã chảy thấm ướt cả phượng bào của bà.

Bà cứ như vậy mà ra đi bỏ lại nàng, vĩnh viễn cũng sẽ không mở mắt ra nhìn nàng nữa
- Ảnh vệ nghe lệnh, ta lệnh cho các người mau đưa công chúa đi, từ nay về sau công chúa chính là chủ nhân của các ngươi - Trong lúc Vũ Thân vương không chú ý, ông đã lệnh cho triệu tập ảnh vệ đưa nàng rời cung
- Không, nhi thần không đi đâu, phụ hoàng người cũng muốn bỏ rơi nhi thần sao? - Nàng đã không còn lí trí mà vùng ra khỏi đám thị vệ chạy đến chỗ của ông
- Con mau rời khỏi đây nhanh lên, nếu không ta sẽ chết trước mặt con
- Muội mau đi đi mà Nhã nhi, đừng phí công vô ích
Phụ hoàng của nàng thấy nàng chạy đến liền mở miệng uy hiếp, nàng chỉ đành đứng đó nhìn phụ hoàng và các ca ca của mình.

Đám ảnh vệ nhanh chóng vây xung quanh làm một vòng bảo hộ nàng ở bên trong,định đưa nàng đi
- Ngươi cứ đi đi nếu muốn ta nhanh chóng tiễn đám người này xuống đoàn tụ cùng mẫu hậu ngươi

- Nhã nhi, muội đừng nghe hắn ta nói, muội ở lại chúng ta cũng chỉ có con đường chết thôi
- Các ngươi nhiều lời quá, người đâu mau tiễn ba vị hoàng tử của chúng ta lên đường đi thôi
Đám binh lính nghe lệnh ông ta tiến đến kề kiếm vào cổ ba vị ca ca của nàng.

Một kiếm dứt khoát không nương tay, máu tươi bắn ra khắp nơi
- Đồ không có tính người, Vũ Thân vương, mong ngươi sẽ không hối hận về việc làm ngày hôm nay - Phụ hoàng nàng nói xong cũng tự cầm kiếm kết liễu sinh mạng của mình.

Nàng đứng bất động ngây ngốc nhìn thi thể của người thân nàng nằm đó.

Cơn ác mộng đó lần nữa lặp lại với nàng, nước mắt nàng đua nhau rơi xuống, Đỗ Nguyệt Nhã ngồi bệch xuống mặc cho cảnh tượng chém giết bên cạnh.

Toàn thân nàng dính đầy máu, nhưng không phải là máu của nàng, nàng cũng không biết đó là máu của người thân nàng hay máu của các ảnh vệ đó vì bảo vệ nàng mà hi sinh tính mạng.

Nàng được bốn ảnh vệ lúc trước phụ hoàng sắp xếp cho nàng cứu ra khỏi cung, đám truy binh dưới sự dẫn đầu của Đỗ Yên cứ không ngừng đuổi theo phía sau.