Tiêu Dật Dương lại có cách nhìn khác. "Mẫu phi, nhưng nhị ca là hoàng tử duy nhất được ngự tứ thân vương, có thể thấy năng lực của huynh ấy đã được phụ hoàng công nhận, người liền bỏ ý niệm này đi thôi."
"Dương nhi, sao con cứ luôn đề cao chí khí người khác, hạ thấp uy phong của mình?" Dung phi cực kỳ không vui, giọng nói cũng không tự giác cao lên.
"Nhi thần chỉ nói sự thực!" Hắn không để ý lắm mà nói.
"Con......" Nàng hơi nổi đóa, có cảm giác rèn sắt không thành thép. "Dương nhi, mẫu phi nói cho con, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở, nếu con không nắm chặt, vậy tương lai ——"
Tiêu Dật Dương cắt lời nàng, lạnh nhạt nói: "Nhi thần căn bản là không nghĩ sẽ làm hoàng đế, cũng không muốn làm!"
"Cái gì? Con nói lại lần nữa?" Dung phi kêu to, ánh mắt sáng quắc muốn trừng chết hắn. Nhi tử ngu ngốc này nói cái gì, không muốn làm hoàng đế? Đùa gì thế?
"Nhi thần đã sớm tỏ rõ lập trường, biết mình không phải là nhất quốc chi quân, cho nên phụ hoàng chắc chắn sẽ không chọn con đâu!" Tiêu Dật Dương bỏ lại một câu như vậy, tiêu sái rời đi.
Dung phi giận đến giơ chân, làm sao nàng lại sinh ra đồ ngốc như vậy, mộng đẹp làm mẫu nghi thiên hạ của nàng phải từ bỏ sao?
Thật là tức chết nàng!
———
Đêm khuya, một bóng người nhanh nhẹn khéo léo lướt qua các nơi tuần tra của thị vệ. Hắn mặc hắc y toàn thân, miếng vải đen che mặt, thân hình nhỏ nhắn, lúc này tay cầm kiếm sắc bén, im lặng không tiếng động đến gần Thần Hữu cung.
Bên trong ánh đèn lấp lóe, dường như có người đang thương nghị cái gì, người bịt mặt lập tức thi triển khinh công nhảy lên đỉnh điện, chăm chú lắng nghe.
Lúc này truyền đến giọng nói của Chu Minh đế: "Trương công công, đã cất kĩ di chiếu chưa?" Sau đó chính là tiếng Trương công công trả lời: "Hồi hoàng thượng, nô tài đã đặt nó sau tấm hoành phi trên đại điện rồi!"
(tấm hoành phi là cái biển đặt giữa đại điện. Giống như ở thời nhà Thanh thì đó là tấm biển có chữ “Chính đại quang minh” to tướng ^^)
Người bịt mặt lắng nghe, hai mắt sáng lên, nghĩ thầm: thì ra là di chiếu ở chỗ đó, ta tới thật đúng lúc!
Hắn cười một tiếng, sau đó nhẹ nhàng không tiếng động rời khỏi đỉnh điện, không chú ý tới giọng nói bên trong lúc hắn rời đi cũng dừng lại.
Hắn quan sát động tĩnh bốn phía, ép người xuống, cẩn thận đi lại, thi triển khinh công, từ đỉnh điện nhảy sang đỉnh điện khác, chỉ lát sau đã xuất hiện trên nóc Tuyên Chính điện.
Ổn định hô hấp, đợi đến thị vệ tuần tra đến chỗ khác thì lập tức lắc mình tiến vào đại điện.
Nhờ ánh trăng, hắn quan sát bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trước tấm biển ‘Chính Đại Quang Minh’. Sau một khắc, hắn phi thân lên trước, đôi tay đặt lên tấm biển, thò vào lục lọi bên trong ——
Cho đến khi tay chạm vào một vật cứng rắn gì đó, nhất thời mừng rỡ, lập tức lấy ra, nhảy xuống đất.
Đúng lúc hắn đang muốn mở ra thì đột nhiên một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt hắn, tung một chưởng, bức hắn phải lui về phía sau mấy bước, di chiếu trên tay cũng bay ra khỏi tay, rơi vào tay đối phương.
"Rốt cuộc cũng tới, ta chờ ngươi đã lâu rồi!"Giọng nói châm chọc vang lên làm người bịt mặt cả kinh lui về phía sau mấy bước. Mặc dù rất tối khiến hắn không thấy rõ dung mạo của đối phương, nhưng nghe ra là giọng nói của Tề Diệp Lỗi.
Làm sao hắn lại xuất hiện? Chẳng lẽ. ..... Là cố ý mai phục ở đây?
Càng làm cho hắn kinh ngạc, chính là di chiếu lại trống trơn không có một chữ, vì sao lại như thế?
"Nói, người nào phái ngươi tới?" Tề Diệp Lỗi lạnh lùng hỏi. Quả nhiên Hoàng thượng đoán không sai, thật sự có người không kềm chế được, tới nhìn lén di chiếu rồi!
Người bịt mặt không đáp, đột nhiên vung kiếm lên, đâm thẳng về phía hắn. Tề Diệp Lỗi sớm có chuẩn bị, lập tức giơ kiếm nghênh tiếp thế công của hắn, hai người giao chiến.
Chỉ là, khinh công của người bịt mặt còn có thể, võ công thì không được, giao chiến gần mười chiêu đã gần hết sức, chỉ có thể một mực né tránh, tình cảnh hết sức nguy hiểm.
Không được, tiếp tục như vậy nữa ta sẽ thất thủ bị bắt, nghĩ tới đây hắn giơ tay lên, vẩy bột màu trắng, Tề Diệp Lỗi không thể không lui về phía sau mấy bước, người bịt mặt nhân cơ hội đào thoát.
————-
Phía sau núi yên tĩnh, một nam tử áo trắng gác tay đứng, tròng mắt đen thâm thúy, tựa hồ lâm vào trầm tư.
Lúc này, tiếng bước chân dồn dập vội vã đến, cắt đứt suy tư của hắn, mi tâm thu lại, xoay người, lẳng lặng nhìn về phía người tới.
"Tham kiến Vương gia!" Người bịt mặt quỳ rạp xuống trước mặt hắn.
"Sao rồi?" Giọng nói của nam tử áo trắng rất nhạt, nhưng hai đấm nắm chặt cho thấy sự khẩn trương của hắn.
"Ách......" Người bịt mặt ấp a ấp úng, không biết nên nói thế nào.
Nam tử áo trắng nhìn hắn, trong lòng tựa hồ có dự cảm xấu, vẫn trấn định nói: "Có lời gì cứ nói đi!"
Người bịt mặt do dự một lát, cuối cùng lấy dũng khí nói: "Vương gia, thật xin lỗi, ta cũng không xem được gì, bởi vì...... Bởi vì di chiếu trống không!"
"Cái gì?" Nam tử áo trắng giật mình kinh ngạc, hai mắt chăm chú nhìn xuyên qua mặt nạ của hắn. "Thật sự là trống không, không có chữ?"
"Đúng vậy, hơn nữa kim bài tướng quân Tề Diệp Lỗi cũng xuất hiện, giống như đang đợi ta vậy!" Hắn quyết định nói thật.
Nam tử áo trắng nghiêm mặt, tựa hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng, bỗng chốc, hắn chợt hiểu. "Hỏng bét, chúng ta trúng kế rồi!"
Vừa dứt lời, kim bài tam tướng cười cười từ trong bóng tối đi ra, sau đó mười mấy tên Cẩm y vệ cũng đồng loạt hiện thân, bao vây nam tử áo trắng cùng người bịt mặt.
"Hoàng thượng thật là diệu kế, quả nhiên dẫn ngươi ra!" Lý Trạch Dương cười lạnh, con ngươi sắc bén quan sát nam tử áo trắng trước mắt. Mặt nạ màu bạc che hơn phân nửa gương mặt, làm hắn không thấy được diện mạo thật của y.
Hai mắt của nam tử áo trắng không chút xao động, chỉ lạnh lùng nhìn sự việc trước mắt, nhưng trong lòng người bịt mặt lo lắng sốt ruột vô cùng. Trời ạ, nhiều người như vậy, Vương gia có thể bình an thoát thân sao?
"Nghe nói kiếm pháp của môn chủ Thiên Tuyệt môn không tệ, hôm nay bản tướng quân phải lãnh giáo một phen." Lục Phi Vũ kéo ống tay áo, chuẩn bị đại chiến một trận.
Nam tử áo trắng hơi kinh ngạc, bọn họ lại biết điều này? “Xem ra, các ngươi đã chuẩn bị trước rồi?" Giọng nói của hắn vô cùng rét lạnh, lời nói lộ ra hàn ý.
"Không sai, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói, tránh để thua quá khó coi!" Tề Diệp Lỗi dùng bội kiếm chỉ vào hắn.
"Được, để ta xem các ngươi có khả năng này hay không!" Nam tử áo trắng vung trường kiếm lên, kiếm khí mạnh mẽ, đánh vào mặt bọn họ.
Tề Diệp Lỗi cầm kiếm hóa giải, xông lên trước chém giết, các nhị tướng khác cũng gia nhập cùng bọn họ, ba người hợp lực cùng tấn công nam tử áo trắng, Cẩm y vệ đứng bên cạnh, hai mắt nhìn chằm chằm, đề phòng kẻ địch chạy trốn.