Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

Chương 129: Chạy ra khỏi phủ quốc sư




Đại sảnh phủ quốc sư tiếng đàn sáo không ngừng, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, tân nương tử đi theo Tiêu Dật Dương giả làm hỉ nương tiến vào đại sảnh. Dù tầm mắt bị che bên dưới hỉ khăn, nàng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn nàng bốn phía, đặc biệt là ánh mắt lạnh băng tràn đầy xâm lược, trong lòng Hạ Vân Hi tự nhiên cảm thấy chán ghét, nhịn thêm chút nữa là tốt rồi, rất nhanh, nàng sẽ có thể rời khỏi nơi thị phi này.

Bắc Thần Hoàng rảo bước tiến đến, kéo tay tân nương đi tới chủ vị, hành lễ với Tê Thu vương

Kế tiếp là lễ nghi, tiến hành theo sự chỉ đạo của người chủ trì, lạy cao đường, bái thiên địa, phu thê giao bái vân.vân…

Các tân khách bên trong phòng ca tụng lẫn nhau, rượu vào lời ra đan xen không ngớt, tiếng nói chuyện liên miên, các thị nữ cùng nô bộc bưng thức ăn đến chóng cả mặt.

Thật vất vả những lễ tiết rườm rà mới kết thúc, một tiếng ‘đưa vào động phòng’, hỉ nương liền đỡ Hạ Vân Hi, đi vào phòng trong.

Bỗng nhiên, vô số mũi tên từ trên mái hiên tiền viện bắn tới, lao thẳng về phía Bắc Thần Hoàng. Đáy mắt hắn chợt lóe tinh quang, thân mình né tránh như quỷ mị, lại thầm vận chân khí, hất tên bay ngược trở lại.

Thị vệ thấy thế, rối rít lấy vũ khí ra, chuẩn bị nghênh chiến, nhưng lại đột nhiên kêu to lên: "Không tốt, làm sao ta cảm thấy cả người vô lực, không đứng lên nổi."

"Ta cũng vậy, toàn thân cạn sạch sức lực." "Đầu của ta thật choáng váng......"

Nhất thời, hơn phân nửa thị vệ như sinh bệnh nặng, không cách nào đứng thẳng, ngã ngồi hoặc nằm rạp đất.

Các tân khách khác càng vô lực mềm nhũn, đầu choáng mắt hoa, có người đã gục xuống bàn, không thể động đậy.

Sắc mặt Bắc Thần Hoàng vô cùng khó coi, chân khí toàn thân xao động, hai tay vung lên như cuồng phong nổi giận, cung thủ trên mái hiên đứng không vững, toàn bộ ngã xuống.

Đúng lúc này, hai mươi binh lính mặc giáp từ trên phóng xuống, vung đao kiếm liều chết đi vào, giao chiến cùng thị vệ phủ quốc sư, cảnh tượng hỗn loạn rối bời.

Tiêu Dật Dương đã sớm kéo Hạ Vân Hi qua bảo vệ nàng sau lưng, tuốt kiếm giao chiến với kẻ địch. Tê Thu vương thì bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ đến ngẩn ra, cuống quít tìm chỗ trốn.

Chưởng pháp của Bắc Thần Hoàng mới lạ khó lường, thiên biến vạn hóa, hơn nữa chưởng phong mãnh liệt, quân Sở gia mặc dù có giáp hộ thân nhưng cũng không ngăn cản được chưởng kình như cuồng phong sóng dữ kia, công lực sâu còn có thể chống đỡ, công lực yếu đã không chịu nổi ngã xuống.

Ở bên kia, Tiêu Dật Phong đã phá ngục mà ra, cùng Sở Hạo Thần trong ứng ngoài hợp, phá vòng vây, chạy thẳng tới sảnh yến tiệc.

"Vân Hi! Vân Hi. ....." Hắn vừa huy kiếm chém giết Cẩm y vệ, vừa lo lắng hô to. "Nàng đang ở đâu?"

A! Là Dật Phong! Hạ Vân Hi cực kỳ vui mừng, vội vàng đáp: "Dật Phong! Ở đây, ta ở đây!"

Tiêu Dật Phong mừng rỡ, nhảy một cái tới bên cạnh nàng, vòng tay ôm lấy nàng, chặt đến không thể chặt hơn. "Vân Hi! Nàng thật sự không sao, thật tốt quá. ..... Thật tốt quá!"

Lần nữa ôm thân thể mềm mại của nàng, tâm tình thấp thỏm lo âu rốt cuộc hạ xuống.

"Dật Phong, ta rốt cuộc có thể nhìn thấy chàng, rốt cuộc có thể nhìn thấy chàng!" Hạ Vân Hi cũng ôm cổ hắn thật chặt, trong vui mừng mang theo đau xót, ngọt ngào lại khổ sở, còn có vô số tưởng niệm... ...

Tiêu Dật Phong thõa mãn ôm nữ tử mình yêu, trong lòng vui sướng kích động khó có thể hình dung.

Trong lúc bọn họ đang toàn tâm toàn ý ôm nhau, một đôi mắt oán hận chăm chú nhìn vào họ, nhưng chỉ trong nháy mắt thôi, vì vậy bọn họ không hề hay biết, vẫn đắm chìm trong niềm vui đoàn tụ.

Lúc này Sở Hạo Thần đi tới làm phiền, nói: "Dật Phong, ngươi mang Hạ cô nương đi trước, ta cùng Tứ hoàng tử đi sau!"

Tiêu Dật Phong nhìn cảnh tượng hỗn loạn, gật đầu một cái."Vậy các ngươi cẩn thận!" Nói xong, kéo Hạ Vân Hi, thi triển khinh công bỏ chạy.

Không biết chạy bao lâu, cho đến khi không nghe được tiếng bước chân sau lưng nữa, bọn họ mới ngừng lại.

Đây là một khu rừng rậm khá trống trải, sau khi Tiêu Dật Phong dừng lại lập tức kéo Hạ Vân Hi qua, cẩn thận kiểm tra thân thể của nàng, hỏi nàng có bị thương nơi nào không. Nàng lắc đầu cười khẽ, tựa vào ngực hắn, hơi thở có phần hỗn loạn, hai má đỏ bừng.

"Vân Hi, nàng không phải thoải mái sao?" Tiêu Dật Phong lo lắng nhìn nàng.

"Không có.... .. Chuyện này, ta còn chịu được......" Tuy nói như vậy, nhưng nàng lại thở gấp hơn, mồ hôi hột tuôn ra trên trán. "Đi nhanh đi, ta sợ Bắc Thần Hoàng đuổi theo!"

"Nàng thật sự không sao chứ?" Hắn vội vàng vỗ vỗ lưng nàng, giúp nàng thuận khí.

"Yên tâm đi, ta không có yếu ớt như vậy!" Mặc dù võ công bị phế, nhưng không có nghĩa là nàng yếu đuối.

"Được, vậy chúng ta đi thôi!" Hiện tại quan trọng nhất là đưa Vân Hi tới nơi an toàn, nếu không hắn không thể thật sự yên tâm.

Đang lúc bọn họ định bước đi, bầu trời đột nhiên giăng đầy mây đen, sương mù tràn ngập, tiếp theo cuồng phong gào thét, đá vụn chung quanh cũng kịch liệt xoay tròn, lao thẳng về phía bọn họ, đánh vào trên mặt, đau đớn như bị dao cắt.

Tiêu Dật Phong quyết định thật nhanh, ôm Hạ Vân Hi vào ngực, vung áo choàng, che cuồng phong đá vụn cho nàng.

"Làm sao đột nhiên có gió lớn như vậy chứ?" Hạ Vân Hi núp trong ngực hắn, trong lòng thấp thỏm không yên.

"Không tốt, đây là trận thuật của Bắc Thần Hoàng, đi mau!" Tiêu Dật Phong vội vàng ôm chặt nàng, bước nhanh hơn.

Bão cát càng lúc càng lớn, mịt mù đầy trời, cát bụi từng mảng từng mảng lớn đánh tới, bao bọn họ trong sương mù dày đặc, không thấy rõ cảnh vật bốn phía.

Bỗng nhiên, hơn mười đồng tử bạch y bỗng nhiên xuất hiện, rút kiếm lao thẳng đến. Tiêu Dật Phong đem Vân Hi bảo hộ ở phía sau, rút kiếm, đón nhận thế công của bọn họ.

Các đồng tử thoắt ẩn thoắt hiện, hơn nữa kiếm chiêu phối hợp hết sức ăn ý, dồn dập không tưởng, hơn nữa cát bụi tầng tầng lớp lớp, khiến Tiêu Dật Phong chiến đấu đến có phần cố sức, không cẩn thận bị thương vài chỗ.

"Dật Phong!"

Hạ Vân Hi nhìn thấy run rẩy sợ hãi, không chút nghĩ ngợi xông lên trước, nhưng lúc này, dưới chân đột nhiên chìm xuống, nàng hét lên một tiếng, hai chân lún vào trong cát.

"Vân Hi!" Tiêu Dật Phong nghe tiếng nàng thét mà hoảng sợ, vội quay đầu lại, hắn thấy một màn tim muốn ngừng đập, sợ hãi rống to: "Vân Hi ——"

"Dật Phong, mau cứu ta...... Dật Phong......" Nàng giùng giằng giãy dụa lại càng lún sâu, cát tràn đến thắt lưng, phủ lên ngực nàng.

Tiêu Dật Phong vừa vội vừa sợ lại vừa giận, xuất động chân khí toàn thân, bảo kiếm múa ra một đạo bạch quang, bốn phương tám hướng đều là mũi kiếm, sát khí bén nhọn, kiếm khí tung hoành, các đồng tử đồng loạt ngã xuống đất một cách kì quái, lại ‘vụt’ biến mất không thấy gì nữa.

Hắn không quản nhiều được như vậy, vội vàng chạy đến chỗ Hạ Vân Hi, vươn tay, nắm chặt tay đang ra sức vùng vẫy của nàng, dùng sức lôi nàng ra khỏi cát lún.

"Dật Phong!" Nàng chưa hoàn hồn nhào vào ngực hắn, hù chết nàng, mới vừa rồi thật sợ là mình chết chắc!

"Không sao, đừng sợ! Ta sẽ bảo vệ nàng!" Tiêu Dật Phong ôm chặt nàng trong ngực, dịu dàng an ủi.