Tiêu Dật Phong mặt không thay đổi nhìn ngoài cửa sổ, tròng mắt đen vô cùng thâm thúy, mơ hồ để lộ ra ánh sáng phức tạp.
Đột nhiên tức giận một đánh chưởng, phịch một tiếng, tường gạch cứng rắn bị đánh hõm vào, mặt tường những viên gạch vỡ nát rơi xuống đất. Tia máu
theo khe hở bàn tay chảy ra nhưng hắn hoàn toàn không phát hiện. . . . . .
Nữ nhân ghê tởm, lại dám vượt ngục, cho là như vậy là xong sao? Nằm mơ!
“Hạ Vân Hi, ta nhất định sẽ tìm được ngươi, tuyệt không để cho ngươi nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!”
Từ trước đến giờ hắn luôn cẩn thận, lại bị một nữ nhân hắn luôn xem thường lừa gạt, tin tưởng nói tình yêu, còn ngây ngốc trao tâm cho nàng.
Nhưng nàng thì sao? Lại ám sát phụ thân, đáp trả tình yêu của hắn như vậy đấy!
Nữ nhân đáng chết!
Nhưng hắn còn tức giận mình hơn, biết rõ nàng là người có tâm kế, nữ nhân tâm địa ác độc, vẫn không nỡ đem nàng đi xử trí, thấy nàng chịu khổ tâm vẫn đau đớn, thậm chí. . . . . . Bây giờ còn đang lo lắng nàng có gặp nguy
hiểm không?
Hắn thật điên rồi, hoàn toàn điên rồi!
Cốc cốc—— ”Vào đi!” Nghe có người gõ cửa, hắn lạnh lùng nói.
Một thị vệ đi vào, một chân quỳ xuống. “Tham kiến thái tử!”
Tiêu Dật Phong hít sâu một cái, tỉnh táo trở lạoi, xoay người nhìn thuộc hạ. “Tra được chưa?”
“Hồi thái tử lời nói, thuộc hạ đã hỏi thị vệ canh cửa cung, bọn họ đều nói
không thấy có người khả nghi ra vào, chỉ là. . . . . .” Thị vệ nói tới
đây thì chần chờ một chút, không biết nên nói hay không.
“Chỉ là cái gì? Nói!” Tiêu Dật Phong không kiên nhẫn.
“Buổi chiều Tứ hoàng tử xuất cung, bọn họ thấy có một thủ vệ lạ mặt, nhưng
thấy là người của Tứ hoàng tử nên cũng không kiểm tra kỹ.” Thị vệ không
thể làm gì khác hơn là bẩm báo chi tiết.
Tiêu Dật Phong híp mắt,
nhớ lại hành động Tiêu Dật Dương đối với Hạ Vân Hi, nhất thời hiểu rõ,
sắc mặt cũng càng khó coi. “Như vậy, Tứ hoàng tử trở lại chưa?”
“Thị vệ không nhìn thấy hắn trở lại!” Thị vệ đáp.
Tiêu Dật Phong mặt âm trầm, nắm chặt tay, tròng mắt đen lạnh băng cháy lên
một cơn tức giận khó hiểu, nữ nhân đáng chết, nàng thật là có bản lãnh,
có thể để Tiêu Dật Dương liều chết giúp nàng. . . . . .
“Lập tức đi chuẩn bị ngựa cho ta!” Cố đè xuống cảm xúc mãnh liệt, hắn lạnh lùng phân phó.
“Tuân lệnh!” Thị vệ vội vàng chạy ra ngoài.
Chợt hắn xanh mặt, sải bước ra khỏi thư phòng.
Ai ngờ lúc đi tới tiền sảnh, Tiểu Lý Tử hoảng hoảng hốt hốt chạy vội tới,
thở hổn hển bẩm: “Hoàng. . . . . . Hoàng Thái Tử, Tứ hoàng tử ngài ấy,
ngài ấy, tới, vội vã muốn gặp ngài. . . . . . Hơn nữa còn bị thương rất
nặng. . . . . .” Tay đồng thời chỉ ngoài cửa.
Bị thương? Tiêu Dật Phong gương mặt tuấn tú lãnh giận trở nên kinh ngạc vô cùng, nhìn vội ra cửa.
Chỉ thấy Tiêu Dật Dương toàn thân thấm máu, thần sắc nhếch nhác đi vào, tay vẫn che trước ngực, mày kiếm nhíu chặt, như đang cố gắng chịu đựng đau
đớn.
“Tứ đệ, ngươi làm sao vậy?” Tiêu Dật Phong vội vàng tiến lên vịn hắn, ánh mắt lộ vẻ lo lắng
“Đại ca. . . . . .” Tiêu Dật Dương trở tay bắt được hắn, không để ý vết
thương trên người, lo lắng kêu lên: “Mau, huynh nhanh đi cứu Vân Hi,
nàng bị Bắc Thần Hoàng bắt đi!”
Nghe vậy, Tiêu Dật Phong sắc mặt
biến hóa, nhưng nghĩ đến hành động của nàng, còn có kết quả Tiêu Dật
Hiên tra ra, gương mặt lại lạnh băng như cũ.
“Không cần phải xen
vào việc của người khác, nói không chừng đây chính là điều nàng mong
muốn.” Hắn lạnh lùng cười, vẻ mặt hờ hững.
“Huynh nói gì vậy?”
Tiêu Dật Dương kích động rống to, giận đến níu chặt cổ áo của hắn. “Tại
sao cho tới bây giờ huynh vẫn không nàng, vẫn còn là bởi vì nàng ám sát
phụ hoàng!”
“Nữ nhân giảo hoạt đó không thể tin!” Tiêu Dật Phong đanh giọng nói.
” Huynh đáng chết!” Tức giận đến khó thở, Tiêu Dật Dương không thể nhịn được nữa ra tay.
Tiêu Dật Phong chưa kịp phòng bị nên bị trúng một quyền khiến hắn loạng
choạng lui mấy bước mới đứng vững được. . . . . . Một tia máu tanh tràn
ra.
Bên trong phòng khách thị vệ thái giám kinh ngạc, không nghĩ
tới Tứ hoàng tử luôn ôn hòa lễ độ lại ra tay đánh người, hơn nữa còn là
Hoàng Thái Tử hắn luôn tôn kính.
Tiêu Dật Dương còn không hết
hận, níu chặt cổ áo huynh trưởng lần nữa, cả giận nói: “Đệ cho huynh
biết, Vân Hi hiện tại vô cùng nguy hiểm, Bắc Thần Hoàng là ai, huynh so
với đệ càng rõ ràng, nếu như huynh không đi cứu nàng, huynh nhất định sẽ hối hận!”
Rống xong, hung hăng đẩy hắn ra, xoay người xông ra ngoài, lại nhìn thấy hoàng hậu xuất hiện ở cửa chính.
Chỉ thấy nàng vẻ mặt hoảng loạn đi tới, níu tay Tiêu Dật Dương hỏi: “Tứ
điện hạ, ngươi mới vừa nói cái gì, Vân Hi gặp nguy hiểm?”
Khi kim bài tam tướng nói cho nàng biết Vân Hi sát hại hoàng thượng mà bị bắt
vào đại lao, nàng lúc ấy thật là sợ đến choáng váng, cũng khó mà tin
tưởng, vì vậy liền cùng Nhạc Thái phi mấy ngày liên tiếp chạy về hoàng
cung, muốn tự mình điều tra chân tướng của sự tình, ai ngờ mới vừa về
tới đây lại nghe thấy Vân Hi gặp nguy hiểm!
“Hoàng hậu nương
nương, Vân Hi bị Bắc Thần Hoàng bắt đi, con lo lắng nàng sẽ xảy ra
chuyện!” Tiêu Dật Dương lo lắng trùng trùng nói ra.
Tiêu Dật Phong mặt không chút thay đổi, môi mỏng mím chặt, tròng mắt đen lãnh khốc tựa hồ ngưng một vẻ khẩn trương.
“Trời ạ, tại sao có thể như vậy?” Hoàng hậu sau khi nghe xong, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, sau đó tiến lên một tay kéo lấy nhi tử đang thờ ơ. “Phong nhi, con còn ngây ngô ở đây làm cái gì, mau phái binh đi cứu
Vân Hi đi!”
“Hoàng hậu nương nương, đừng hy vọng gì vào huynh ấy, huynh ấy sẽ không cứu người đâu!” Tiêu Dật Dương lạnh lùng quét mắt
nhìn Tiêu Dật Phong vẻ mặt bình thản, cảm thấy không đáng giá thay Hạ
Vân Hi.
Sớm biết hắn sẽ không hào phóng rút lui như vậy, nên tích cực tranh thủ mới đúng.
Hoàng hậu nóng nảy. “Tại sao? Phong nhi, chẳng lẽ con thật độc ác bất kể sống chết của Vân Hi sao?” Hắn không phải rất thích nàng sao?
“Mẫu
hậu, đối với hung thủ giết cha, mẫu hậu cảm thấy con còn phải quan tâm
sao?” Tiêu Dật Phong oán hận nói, trong mắt đều là lạnh nhạt khinh
thường cùng hận ý.
“Chuyện này ta nghe ba tướng kể lại, nhưng
chúng ta đều biết Vân Hi sẽ không thật sự độc ác sát hại hoàng thượng.”
Hoàng hậu lắc đầu một cái, Vân Hi ngây thơ thẳng thắn, không chút tâm cơ nào, sao có thể là gian tế địch quốc phái tới, càng không thể là thích
khách!
“Đó là bởi vì mọi người không tận mắt thấy tình huống lúc
đó!” Tiêu Dật Phong vẫn không chút cử động như cũ, hắn tuyệt sẽ không
tin tưởng nữ nhân dối trá đó nữa.
“Vậy thì thế nào, có lúc tận
mắt thấy chưa chắc đã là chân tướng!” Tiêu Dật Dương nhìn hắn chằm chằm, giọng nói hết sức chắc chắn: “Trong này nhất định là có hiểu lầm, Vân
Hi là bị hãm hại.”
“Tứ hoàng tử nói đúng, Vân Hi có thể thật bị
hãm hại!” Một giọng nói đột nhiên ở ngoài cửa vang lên, làm ba người
đồng thời quay đầu.
“Các ngươi. . . . . .” Tiêu Dật Phong nhìn ba tướng đột nhiên xuất hiện, phía sau còn đi theo Trương ngự y lâu năm.
Hoàng hậu là khẩn trương hỏi: “Phi Vũ, có phải các người tra được cái gì hay không? Vân Hi thật sự là bị hãm hại sao?”
Tiêu Dật Dương cũng lập tức ngưng thần lắng nghe.