Vấn an Võ An Hầu lão phu nhân xong, Ôn Vũ Vi lên xe ngựa bắt đầu xuất phát.
Vì lo lắng sau khi tiến cung sẽ thất lễ, ngay cả bữa sáng Ôn Vũ Vi cũng chưa dùng, chỉ uống hai ngụm trà rồi đi.
Cứ như thế, đến tận lúc Ôn Vũ Vi đứng trước cổng cung rồi vẫn không hết khẩn trương.
Ôn Vũ Vi đi theo một tiểu thái giám đến cửa Từ Ninh Cung, sau đó lại có một tiểu cung nữ khác tiến đến dẫn đường. Cả đường đi Ôn Vũ Vi thu mình hết cỡ, ngay cả mắt cũng không dám nhìn loạn. Đợi đến khi tới cửa chính điện của Từ Ninh Cung, tiểu cung nữ kia còn chưa tiến lên bẩm báo thì một người cài trâm của đại cung nữ bước lên, cười nói: "Vị này hẳn là Ôn tiểu thư rồi, mau vào đi, thái hậu nương nương đang chờ rồi."
Sau khi tiến vào Ôn Vũ Vi chỉ dám khẽ nhếch khóe mắt nhìn thái hậu nương nương đang ngồi ở trên cao một cái, sau đó liền cung kính hành lễ vấn an, "Thần nữ khấu kiến thái hậu nương nương."
Thái hậu ngồi trên quan sát Ôn Vũ Vi một lượt, dời mắt nói: "Đứng lên đi."
Ánh mắt đánh giá trần trụi của thái hậu nương nương dừng trên người Ôn Vũ Vi làm cả người nàng căng cứng lại, đến lúc thái hậu nương nương dời mắt đi, Ôn Vũ Vi bất tri bất giác thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sau khi nàng nói tạ ơn và đứng lên, lúc này nàng mới chú ý tới trong điện còn có người khác, mà người này cũng không phải ai xa lạ, chính là Khương Mạn.
Sáng nay Khương Mạn dùng bữa xong thì luyện chữ giết thời gian, lúc nhận được tin Ôn Vũ Vi sắp tiến cung liền đến Từ Ninh Cung ngồi chờ.
Sau khi biết người ngồi trong điện là Khương Mạn, nàng không khỏi kinh ngạc chớp mắt vài lần.
Nàng đã đoán trước được trong điện sẽ có cả những người khác, nhưng nàng đoán là người của Xương Bình Hầu phủ hoặc là người của Tằng gia, có thế nào cũng không ngờ rằng lại là Khương Mạn.
Khương Mạn thấy tầm mắt của Ôn Vũ Vi, hiền lành gật đầu với nàng.
Ôn Vũ Vi không tự chủ được mà hơi cong khóe miệng.
"Chắc Ôn tiểu thư biết Khương Chiêu viện nhỉ?" Thái hậu nâng chén trà trong tay lên nhấp một ngụm, hỏi.
Ôn Vũ Vi vội đáp: "Thần nữ biết, Chiêu viện nương nương từng giúp thần nữ một lần."
Thái hậu gật đầu nói: "Nếu vậy thì Ôn tiểu thư bồi Khương Chiêu viện vào trong nói chuyện một lúc đi."
Ôn Vũ Vi mơ mơ hồ hồ đi theo Khương Mạn vào sân trong của Từ Ninh Cung.
Ở góc sân có một cây đào đã lâu năm, những bông hoa trên cây đang đua nhau nở rộ, bên dưới cây đào là một cái bàn, bấy giờ trên bàn này đã được dọn sẵn ấm trà và điểm tâm.
Khương Mạn dẫn Ôn Vũ Vi đến bên cạnh bàn đá, sau khi Vãn Đông giúp Khương Mạn ngồi xuống, Khương Mạn nhìn Ôn Vũ Vi đang bối rối đứng bên cạnh, ôn nhu nói: "Ôn tiểu thư ngồi đi, chúng ta cùng thưởng trà ngắm hoa. Điểm tâm ở chỗ thái hậu nương nương là ngon nhất đấy, lần nào Nhị Hoàng tử tới đây cũng phải mang về mấy hộp."
Ôn Vũ Vi ngồi xuống đối diện Khương Mạn, tuy có hơi không hiểu tình huống bây giờ thế nào, nhưng thái độ thản nhiên của Khương Mạn cũng khiến nàng thả lỏng hơn đôi chút.
"Chiêu viện nương nương khen ngon, vậy chắc chắn là không tồi, hôm nay thần nữ có lộc ăn rồi."
Khương Mạn ngồi đối diện nhìn Ôn Vũ Vi chầm chậm thưởng thức điểm tâm, thầm hài lòng, diện mạo của Ôn Vũ Vi xinh đẹp, đứng chung với Khương Lãng hoàn toàn xứng với mấy chữ "trai tài gái sắc."
Chờ sau khi Ôn Vũ Vi ăn xong một miếng bánh hoa đào, Khương Mạn mới mở miệng hỏi: "Ta nghe nói Võ An Hầu lão phu nhân bị bệnh, không biết đã mời thái y xem qua chưa?"
Ôn Vũ Vi nói: "Thần nữ thay tổ mẫu tạ ơn Chiêu viện nương nương quan tâm, gia đình đã mời đại phu của Hòa Thịnh Đường khám thử, đại phu nói bây giờ tổ mẫu đã lớn tuổi, chỉ có thể từ từ tĩnh dưỡng."
Nếu có thể thì Ôn Vũ Vi cũng muốn mời thái y khám thử cho tổ mẫu một lần, nhưng thái y lại không dễ mời như vậy, hiện giờ Võ An Hầu phủ chính là một cái thùng rỗng, sao có thể mời được thái y trong cung chứ.
Khương Mạn nghe xong liền hiểu ngay vấn đề, nàng cười nói: "Y thuật của các đại phu ở Hòa Thịnh Đường quả thật không tồi, nhưng Thái Y Viện cũng có người y thuật cao minh, lát nữa ta sẽ bảo người đi một chuyến khám thử cho lão phu nhân xem thế nào, nói không chừng lại có cách khác."
Niềm vui này tới quá bất ngờ không kịp đề phòng, Ôn Vũ Vi sửng sốt một chút mới tạ ơn, nói: "Thần nữ tạ ơn Chiêu viện nương nương."
Khương Mạn cười lắc đầu, "Chỉ thuận tiện giúp đỡ mà thôi, Ôn tiểu thư không cần khách khí."
Nói xong, Khương Mạn lơ đãng hỏi: "Có vẻ tình cảm của Ôn tiểu thư và lão phu nhân rất tốt nhỉ?"
"Vâng." Ôn Vũ Vi gật đầu nói: "Từ nhỏ thần nữ đã ở cùng với tổ mẫu, với thần nữ tổ mẫu là người thân nhất trên đời này."
Khương Mạn gật đầu, "Ta nghe nói lần này lão phu nhân hồi kinh là vì hôn sự của Ôn tiểu thư, không biết chuyện đã đến đâu rồi?"
Ôn Vũ Vi nghe câu hỏi này của Khương Mạn, không chút do dự trả lời: "Tạm thời vẫn chưa đâu vào đâu cả, tổ mẫu đổ bệnh, khoảng thời gian này dưỡng bệnh là trên hết."
Có lẽ là không chờ mong gì vào hôn sự của mình, Ôn Vũ Vi nhắc tới chuyện này không chút e lệ nào, như thể đang bàn chuyện của người khác.
"Sao ta lại nghe nói Ôn tiểu thư nghị thân cùng công tử Đổng gia mà nhỉ?"
Khương Mạn nói xong rồi quan sát biểu cảm của Ôn Vũ Vi.
Nàng thấy Ôn Vũ Vi nhíu mày, sau đó lại bình tĩnh nói: "Quả thật Đổng gia có ý kết thân cùng nhà chúng ta, nhưng tổ mẫu tìm người xem bát tự thì thấy hai người bát tự tương khắc, nếu thật sự kết thân sẽ có một người chết, cho nên tổ mẫu vẫn chưa đáp ứng lời cầu thân của Đổng gia."
"Là vậy sao." Khương Mạn nâng chén trà lên thản nhiên nhấp một ngụm, nói: "Thì ra lời đồn ta nghe được không phải sự thật."
Sau đó Khương Mạn và Ôn Vũ Vi hàn huyên không ít, phần lớn đều là Khương Mạn hỏi Ôn Vũ Vi đáp, nhưng từ những câu trả lời của Ôn Vũ Vi Khương Mạn ít nhiều gì cũng nhìn ra được vài nét tính cách của cô gái này, tuy ngoài mặt tỏ ra thản nhiên, nhưng bên trong lại là một người kiên cường.
Nhưng tài văn chương của Ôn Vũ Vi thực sự không tồi, Khương Mạn cảm thấy chẳng thua kém gì nam nhân cả.
Một nữ tử như vậy bị hủy hoại cũng thật đáng tiếc.
Lúc đó Ôn Vũ Vi nói bát tự của nàng và công tử Đổng gia tương khắc lẫn nhau, tuy là lời từ chối nhẹ nhàng nhưng Khương Mạn vẫn nghe ra được quyết tâm trong lời của Ôn Vũ Vi, nếu nàng ấy thật sự bị buộc phải đi đến bước đường đó thì những chuyện như giết chết công tử Đổng gia hay kết thúc tính mạng của mình không phải không thể xảy ra.
Khương Mạn tưởng tượng vào ngày thành thân nàng ấy giết công tử Đông gia trước, sau đó tự kết liễu chính mình, trực tiếp biến ngày vui thành tang lễ, làm cả hai nhà đều mất mặt. Nếu thật sự làm như vậy, có lẽ hai nhà sẽ trở mặt thành thù.
Kế mẫu của nàng có lẽ từ đó về sau sẽ bị nhà mẹ ruột oán giận ghét bỏ, như vậy cũng coi như Ôn Vũ Vi đã báo được thù.
Chỉ là cứ như vậy mà bỏ mạng thì có chút đáng tiếc.
Khương Mạn thở dài một hơi, nàng vẫn là đưa tay giúp đỡ một phen vậy.
Ôn Vũ Vi đi rồi, Khương Mạn lại đi tạ ơn thái hậu rồi mới dẫn đám người Vãn Đông về Vân Hoa Cung. Về đến nơi, Khương Mạn liền phân phó Vãn Đông: "Vãn Đông, ngươi đưa bức họa của Ôn Vũ Vi cho Tiểu Đậu Tử, bảo hắn mang tặng cho đại ca đi."