Nương Nương Lại Tìm Đường Chết

Chương 22: Ân nhân cứu mạng




Editor: Mứt Chanh

Gã sai vặt rất nhanh đã từ trong phòng Tô Dậu lục soát ra chứng cứ. Mã quản gia vốn đã nằm liệt trên mặt đất, hiện tại vẻ mặt càng lúc càng trắng bệch.

Tiết Trường Du nheo mắt, Cẩn Nhi nhà hắn ở nhà cũ của nhà họ Tô một chút cũng không yên ổn. Cách kinh thành xa như vậy, cho dù nhìn không thấy, thế nhưng quản gia của tòa nhà cũng không phải đèn cạn dầu, còn phóng hỏa nữa chứ? Này còn ra thể thống gì nữa!

Tiết Trường Du phất tay: "Bắt lấy, đưa tới quan phủ."

Mã quản gia nghe xong vội vàng xin tha: "Không không không, không thể đưa quan, không cần đưa quan ạ!"

Nhóm gã sai vặt lập tức bước qua, bắt được Mã quản gia, áp gã ta chuẩn bị đưa lên quan phủ. Mã quản gia khóc than trời than đất, nhất quyết không thừa nhận, thế nhưng sau đó trong miệng cũng bắt đầu phun ra, cũng coi như là biến tướng thừa nhận.

"Buông ta ra! Buông ta ra!! Ta chính là người nhà mẹ đẻ của Tô phu nhân!"

"Đại tiểu thư! Người cũng không nghĩ xem nhà họ Tô xảy ra chuyện này, truyền tới trong kinh thành thì mặt mũi của lão gia cũng khó coi sao!"

"Buông ta ra! Nếu các ngươi dám đem ta đến quan, Tô phu nhân nhất định sẽ không tha cho các ngươi! Tô phu nhân chắc chắn sẽ xử đẹp các ngươi!"

Tiết Trường Du nghe Mã quản gia phun đầy miệng, còn không sợ hãi thì lập tức nở nụ cười.

Diện mạo của hắn vốn cứng rắn, ngày thường mang hơi thở cự người ngàn dặm, hiện giờ cười lạnh lùng như thế, dung nhan vô cùng khôi ngô nhưng thật sự khiến trong lòng người ta run sợ, hàn ý không lý do mà dâng lên trên.

Tiết Trường Du nhìn Mã quản gia rồi cười lạnh: "Tô phu nhân? Bổn vương cũng muốn nhìn xem Tô phu nhân có phải sẽ cho Yến Vương như ta đẹp mặt hay không!"

Tiết Trường Du dứt lời, còn cười lạnh một tiếng.

Tiết Trường Du đời trước chính là nhịn Tô phu nhân kia thật lâu, chỉ là cái tục huyền thôi mà thường xuyên đến trước mặt ức hiếp Cẩn Nhi. Nếu không phải bởi vì Tô phu nhân chính là phu nhân của Thừa tướng, Tiết Trường Du đã sớm cùng bà ta trở mặt rồi.

Phía trước là dựa vào mặt mũi của Tô Chính, dù sao thì Tô Chính cũng là nguyên lão tam triều, lại là "ân nhân" của Tiết Trường Du. Hiện giờ hắn đã biết Tô Chính về sau sẽ rắp tâm hại người cho nên lần này Tiết Trường Du căn bản cũng không muốn giữ cho Tô phu nhân mặt mũi gì cả.

Trời đất bao la, Cẩn Nhi nhà hắn là lớn nhất. Nếu dám bắt nạt Tô Hoài Cẩn một phân, Tiết Trường Du tất nhiên sẽ hoàn lại gấp mười lần!

Tiết Trường Du không kiên nhẫn phất phất tay, gã sai vặt nhà họ Tô không dám từ chối liền nhanh chóng bắt lấy Mã quản gia. Mã quản gia vẫn luôn kêu to hét lớn, cũng không cam tâm.

Cho dù ngay lúc này, Mã quản gia đột nhiên hét lớn một tiếng, đẩy hai gã sai vặt bên cạnh ra, sau đó giống như phát điên, đổ ập xuống nhằm về phía Tô Hoài Cẩn, trong miệng kêu to: "Ngươi không được chết tử tế! Ta muốn lôi kéo ngươi cùng nhau xuống địa phủ!!"

Mã quản gia hô to xông về phía Tô Hoài Cẩn, Lục Y sợ tới mức hét lên một tiếng, nhanh chóng ôm lấy tiểu thư nhà các nàng. Còn Tiết Trường Du liền đứng ở bên cạnh, lập tức bước một bước lên trước, "keng ——" một tiếng lôi bội kiếm ra.

Ngay trong nháy mắt, mọi người còn chưa phản ứng lại, đột nhiên một trận "Ôi ——" trong không khí, đều mở to hai mắt nhìn Mã quản gia.

"Đinh ——"

【 hệ thống: May mắn cấp hai, có hiệu lực 】

Mã quản gia như là muốn bất chấp tất cả, hung thần ác sát xông tới, giương nanh múa vuốt, kết quả ngay lúc muốn tới trước mặt Tô Hoài Cẩn, Tiết Trường Du vốn còn chưa ra tay, Mã quản gia cũng không biết như thế nào, thế nhưng chân trái quấn lấy chân phải.

"Ầm!!" một tiếng, giống như một ngọn núi liền ngã xuống trên mặt đất, vững chắc ngã sấp!

Mã quản gia tự ngã đến phát ngốc, chậm rãi ngẩng đầu lên, mọi người lại hít hà một hơi. Mã quản gia đã chảy máu mũi, răng cửa rơi trên mặt đất, cái trán sưng lên một cục, dữ tợn trên mặt dính đều là máu. Dáng vẻ kia chật vật đến cực điểm.

Tô Hoài Cẩn "haha" một tiếng cười ra rồi nói: "Mã quản gia muốn quỳ xuống nói, hay là quỳ xuống trước lão gia nhỉ! Hoài Cẩn không dám gánh."

Mã quản gia sững sờ, nhóm gã sai vặt nhanh chóng xông lên túm lấy Mã quản gia kia kéo đi.

Tiết Trường Du nhẹ nhàng thở ra, không ngờ lại may mắn đến vậy, quay đầu lại đối với con nuôi kia của Mã quản gia phất phất tay, ý bảo gã sai vặt cũng tiễn gã Tô Dậu đi.

Tô Dậu khóc lóc thảm thiết, cuối cùng cũng bị mang đi.

Trong lòng Tiết Trường Du cười lạnh một tiếng, hai người kia tuy rằng có quan hệ họ hàng với Tô phu nhân nhưng cũng không sao cả. Chuyện này chính mình định rồi, không sợ quan phủ địa phương động tay động chân gì cả.

Cảnh tượng hỗn loạn kia rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, Tô Hoài Cẩn nhìn thoáng qua Tiết Trường Du, ánh mắt có chút lập loè, vẫn là nói: "Đa tạ ân cứu mạng của Vương gia."

Tiết Trường Du thấy Tô Hoài Cẩn chủ động nói chuyện với mình thì lập tức cảm giác cánh tay cũng không còn đau nữa rồi cười nói: "Không có gì, nàng có bị thương không?"

Tô Hoài Cẩn lắc lắc đầu, dù sao lúc ấy Tiết Trường Du giống như phát điên mà bảo vệ Tô Hoài Cẩn, nàng một chút bị thương cũng không có, nhưng thật ra thì Tiết Trường Du......

Dáng vẻ Tiết Trường Du như vậy làm trong lòng Tô Hoài Cẩn có chút mềm nhũn, chỉ là nàng cảm thấy chính mình không nên mềm nhũn, nhưng Tiết Trường Du đích thực là cứu nàng một mạng, không để nàng bị bỏng trực tiếp trong biển lửa ở việc hệ trọng......

Tiết Trường Du thấy ánh mắt lấp lánh của Tô Hoài Cẩn, lập tức liền biết Tô Hoài Cẩn có thể là mềm lòng, vì thế quyết định rèn sắt khi còn nóng, đột nhiên che lại cánh tay mình rồi nói: "A...... Đột nhiên cực kỳ đau đớn."

Tiết Trường Du vẫn luôn cao cao tại thượng, vô luận là lúc làm hoàng tử, lúc làm Yến Vương, lúc làm Thái Tử hay là lúc làm tân hoàng đều là cao cao tại thượng, đột nhiên vẻ mặt "dữ tợn" nói chính mình đau đớn, thiếu chút nữa đã khiến Tô Hoài Cẩn sợ hãi.

Tiết Trường Du không biết vẻ mặt của mình "dữ tợn" như thế nào, dù sao một chút vết thương nhỏ này hắn không để ở trong lòng nhưng hắn muốn biểu đạt rất đau đớn, bởi vậy vẻ mặt khó tránh khỏi khoa trương một ít.

Tô Hoài Cẩn còn tưởng rằng hắn bị thương rất nghiêm trọng, vội vàng nói: "Đại phu, mau đến xem cho Vương gia."

Trong lòng Tiết Trường Du ngay lập tức đẹp muốn nhảy cẫng lên, dù sao Cẩn Nhi quan tâm mình như vậy, vẻ mặt kia giả không được, chỉ chờ thời gian, bọn họ chẳng phải là muốn phục hôn sao? Đến lúc đó lại là lương duyên mỹ đức.

Tiết Trường Du giả vờ rất đau, đại phu kiểm tra lặp đi lặp lại ba lần, đang kiểm tra lần thứ tư thì đã tới giờ dùng bữa tối rồi, Tiết Trường Du tính toán ở lại "ké cơm".

Lúc Tiết Trường Du cảm thấy mọi thứ diễn ra hết sức tốt đẹp thì Tô Ngọ vội vã đi vào nói: "Tiểu thư, Thủy công tử lại đây bái kiến."

Tô Hoài Cẩn còn chưa nói nói thì Tiết Trường Du đã bất mãn: "Đã trễ thế này còn tới?"

Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Tiết Trường Du, Tiết Trường Du không phải cũng đã trễ thế này còn ở lại nơi này sao? Còn có tâm nói đến ai khác?

Tô Ngọ nói: "Hồi Vương gia, là như thế này, Thủy công tử mới vừa nghe nói đến chuyện cháy nhà cho nên đặc biệt tới thăm."

Tô Hoài Cẩn nói: "Mời Thủy công tử vào."

Trong lòng Tiết Trường Du rất không cam lòng, thanh mai trúc mã của Cẩn Nhi lại tới xem náo nhiệt. Tình thế của mình mới vừa tốt hơn một chút, nếu thanh mai trúc mã vừa xuất hiện thì có thể bị đoạt nổi bật hay không?

Thủy Tu Bạch rất nhanh đã từ bên ngoài đi đến, hắn cũng không ngồi xuống, sau khi tiến vào thì hành lễ cùng Tiết Trường Du, đó là quy quy củ củ, cung cung kính kính, thể thể diện diện.

Tiết Trường Du muốn soi mói nhưng lại tìm không ra.

Tô Hoài Cẩn mời Thủy Tu Bạch ngồi xuống uống chén trà nhỏ. Thủy Tu Bạch vội vàng từ chối rồi cười nói: "Tu Bạch tới xem một chút, mới nghe nói nhà họ Tô bị cháy, thật sự không yên tâm, hiện giờ nha đầu muội bình yên vô sự, ta cũng yên tâm rồi. Canh giờ quá muộn, ở lâu cũng có bất tiện, nên ta về đây."

Tiết Trường Du nghe nói hắn phải đi về, còn chưa kịp vui mừng thì đột nhiên có người tiến vào, thoạt nhìn rất gấp, thì ra là người bên cạnh Tiết Trường Du.

Người đi theo lại đây nói khẽ với Tiết Trường Du: "Gia, sứ đoàn nước Thương Dương vừa mới tới, sẽ nghỉ ngơi ở dịch quán, gia có phải muốn đi một chuyến hay không?"

Tiết Trường Du vừa nghe xong, thời cơ rất tốt thế nhưng bị sứ đoàn nước Thương Dương quấy nhiễu. Nhưng hắn chưa quên lần này tiến đến chính là vì chuyện nước Thương Dương, vốn không thể quên chính sự được.

Trong lòng Tiết Trường Du không cam lòng nhưng là vì không muốn thua cấp nho nhã lễ độ của Thủy Tu Bạch, lập tức cũng thay thành dáng vẻ nho nhã lễ độ.

Tô Hoài Cẩn nhìn thấy càng kinh ngạc, vẻ mặt giả cười này của Tiết Trường Du, không biết vì cái gì thoạt nhìn hình như có âm mưu ấy nhỉ?

Tiết Trường Du cười nói: "Canh giờ không còn sớm, tiểu vương cũng cáo lui, hôm nào lại đến thăm hỏi Cẩn Nhi."

Tô Hoài Cẩn cung kính: "Ân cứu mạng của Vương gia, suốt đời khó quên, là Hoài Cẩn nên sai người tới cửa bái tạ mới phải."

Tiết Trường Du cười dịu dàng như nước, nói: "Nói quá lời, không đáng giá cái gì cả."

Hắn nói xong lại nói với Thủy Tu Bạch: "Vừa lúc, tiểu vương cùng Thủy công tử cùng đi nhé?"

Kỳ thật Tiết Trường Du sợ Thủy Tu Bạch đổi ý ở lại, cho nên chuẩn bị cùng hắn rời đi, miễn cho tên Thủy Tu Bạch đã là thanh mai trúc mã còn muốn thân cận lâu dài.

Thủy Tu Bạch thật ra không nghi ngờ hắn nên chắp tay nói: "Có thể cùng Vương gia đồng hành, là phúc khí của Tu Bạch."

Tô Hoài Cẩn cung kính đưa đến cửa. Lúc chuẩn bị lên đường, Thủy Tu Bạch nói với Tô Hoài Cẩn: "Gặp lại sau."

Tô Hoài Cẩn cười nói: "Đúng rồi, Thủy đại ca đi thong thả."

Tiết Trường Du mới nghe xong, trong lòng đột nhiên kinh ngạc, gặp lại sau? Hai người này còn âm thầm hẹn nhau gặp mặt sao?

Thật ra cũng không phải ước định gì, ngày sau Tô Hoài Cẩn cùng Thủy Tu Bạch chuẩn bị lại xá cháo. Vào thời điểm đó, những người tị nạn đến ăn cháo sẽ được tổ chức để mở lại đồng ruộng bị lũ cuốn trôi. Đương nhiên đây đều là tự nguyện, sẽ cho nhóm dân chạy nạn nơi ở, cơm canh, còn có tiền công khai khẩn đồng ruộng.

Cứ như vậy, tất nhiên không lo tìm không thấy sức lao động, đồng ruộng khai khẩn nhanh, khôi phục nhanh, lương thực loại tốt, hai năm sau mới có thể hung hăng dọa dẫm nước Thương Dương.

Tiết Trường Du đi gặp sứ đoàn nước Thương Dương, đồng thời cho người đi hỏi thăm ngày Tô Hoài Cẩn cùng Thủy Tu Bạch gặp nhau, chính mình cần phải có chuẩn bị mới được. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng......

Tô Hoài Cẩn cũng không biết Tiết Trường Du dùng tâm cơ đều dùng ở mặt này. Hôm sau dậy sớm, nàng lệnh cho Tô Ngọ chuẩn bị xe, Tô Thần chọn đủ lương thực mà nhà họ Tô muốn xá, Lục Y rửa mặt chải đầu trang điểm cho nàng. Rất nhanh đã lên xe ra cửa.

Tô Hoài Cẩn tới nơi xá cháo, liếc mắt một cái liền thấy được Thủy Tu Bạch, Thủy Tu Bạch đến sớm hơn, đã tới rồi. Nơi phát cháo đã bắt đầu xá cháo.

Tô Hoài Cẩn đi qua, Thủy Tu Bạch lập tức cười nói: "Nha đầu tới rồi sao?"

Tô Hoài Cẩn nói: "Thủy đại ca tới sớm như vậy sao?"

Thủy Tu Bạch nói: "Dân chạy nạn ở trấn nhiều như vậy, nếu không tới sớm một chút, sợ xá không đủ, còn sẽ có người đói bụng."

Tô Hoài Cẩn cười, nói: "Thủy đại ca quả nhiên là tâm địa Bồ Tát."

Tô Hoài Cẩn tất nhiên cũng nghe nói trấn trên đồn đãi, nói chính mình cùng Thủy Tu Bạch đều là tâm địa Bồ Tát, quả nhiên là trời đất tạo nên.

Thủy Tu Bạch tất nhiên là tốt rồi, từ dung mạo đến phẩm chất, lại nói đến gia thế, không có chỗ nào mà không phải là tốt. Nhưng trong lòng Tô Hoài Cẩn sớm đã tâm lặng như nước, cũng giữ không nổi nhiều như vậy.

Hai người một mặt nói chuyện phiếm, một mặt xá cháo, đột nhiên liền thấy nơi xa có một trận xôn xao, lại là Yến Vương Tiết Trường Du tới!

Tiết Trường Du giục ngựa mà đến, tới trước mặt rồi mới xoay người xuống ngựa. Tô Hoài Cẩn nhìn thấy Tiết Trường Du tức khắc có chút bất đắc dĩ, cũng không biết Tứ hoàng tử có phải ăn bậy thứ gì rồi hay không nữa. Rõ ràng trước đây đều cao cao tại thượng, không ai bì nổi, hiện giờ giống như lại thay đổi sách lược, thế nhưng biến thành......

Lì lợm la liếm?

Thế nhưng bởi vì lần trước Tiết Trường Du liều chết cứu Tô Hoài Cẩn ra cho nên Tô Hoài Cẩn cũng không thể thô lỗ với hắn, hơn nữa hắn chính là Yến Vương đương triều, Tô Hoài Cẩn càng không thể bắt hắn phải thế nào.

Tô Hoài Cẩn cười gượng: "Vương gia sao lại tới? Nghe nói sứ đoàn nước Thương Dương đã vào thành, việc công của Vương gia không bận rộn sao?"

Tiết Trường Du xua tay: "Nước Thương Dương à? Chỉ là chơi trò gian mà thôi."

Đích xác như thế, sứ đoàn nước Thương Dương không có gì thiệt tình, chính là tới chơi gian ba phải. Tiết Trường Du hai ngày nay đều cùng sứ thần nước Thương Dương nói chuyện hai lần, đều tan rã trong không vui. Nước Thương Dương vẫn luôn chống chế, nói bọn họ không có cố tình gây lũ, chỉ là không cẩn thận nên lũ lụt chảy đến đây mà thôi.

Nước Thương Dương chống chế như thế, Tiết Trường Du cũng không phải dễ chọc, liền không nói với bọn họ nữa, để bọn họ suy ngẫm cho kỹ.

Tiết Trường Du cười nói: "Thật ra lần này tiểu vương tới, cũng là chuyện công tới."

Hắn nói xong liền nâng tay lên di chuyển, phía sau vài người hầu cận nhanh chóng tiến lên, sau đó là xe "Nhanh như chớp", ba chiếc xe ngựa ngừng cạnh nơi phát cháo.

Tô Hoài Cẩn có chút kinh ngạc, không biết trọng lượng của những chiếc xe này là bao nhiêu??

Tiết Trường Du vỗ vỗ vào càng xe, cười một nụ cười "hòa ái từ ái" rồi nói: "Đây là tiểu vương dùng tiền mình làm ra một ít lương thực cùng vật tư, hôm nay dự định cùng nhau phân phát."

Hắn vừa nói như vậy, dân chạy nạn bên cạnh đều cảm động đến rơi nước mắt. Những người này nhanh chóng quỳ xuống tới dập đầu, hô to: "Tạ vương gia!"

Tô Hoài Cẩn có chút bất đắc dĩ, người ta cũng tới xá lương, chính mình không thể cự tuyệt. Hơn nữa Yến Vương không hổ là thân vương, chi tiêu mạnh bạo, không phải Tô Hoài Cẩn cầm cố trang sức mình hay gia thế của Thủy Tu Bạch có thể so sánh......

Tại đó, Tiết Trường Du đã tự tay bắt đầu xá cháo xá, trình độ "dịu dàng từ ái", không kém gì Thủy Tu Bạch.

Tô Hoài Cẩn thở dài, không lý do mà chà xát cánh tay, chỉ cảm thấy lại muốn nổi da gà. Gần đây Tứ hoàng tử luôn thích thể hiện một gương mặt lạnh, lộ ra vẻ mặt nhão dính dính.

Ngay lúc Tô Hoài Cẩn cảm thán.

"Đinh ——"

Lại là vòng hồng ngọc!

【 hệ thống: Sứ đoàn nước Thương Dương có ý đồ ám sát Yến thân vương】

Trong đầu của Tô Hoài Cẩn lăn lộn văn tự kỳ quái, đột nhiên kinh ngạc, nước Thương Dương sao? Không đợi nàng khiếp sợ xong, hệ thống lại cho nàng kinh ngạc.

【 hệ thống: Thỉnh lấy thân chắn đao, hoàn thành việc hệ trọng thứ tư 】

Tô Hoài Cẩn cảm thấy chính mình không nên khiếp sợ, bởi vì phía trước việc hệ trọng thứ hai thứ ba đều là cái dạng này, thường nỗ lực tìm đường chết.

【 hệ thống: Thỉnh lấy thân chắn đao, nhưng hãy an tâm, việc hệ trọng không đau】

Lại tri kỷ như vậy......

Chỉ là Tô Hoài Cẩn cảm thấy, trọng điểm hẳn không phải ở chuyện có đau hay không. Đích xác, có thể không đau tìm đường chết, sau đó được thêm một ít chỗ tốt ở hệ thống, cực kỳ tiện lợi, cũng được lợi vô cùng.

Nhưng nếu Tô Hoài Cẩn lấy thân chắn đao cho Tứ hoàng tử, nàng thật sợ Tứ hoàng tử hiểu lầm cái gì đó.

Hơn nữa hiểu lầm này chỉ sợ là rất lớn......