Nương Nương Lại Tìm Đường Chết

Chương 18: Trời đất tạo nên




Editor: Mứt Chanh

Vùng sông nước vị trí hẻo lánh, đã là biên giớI của nước Tiết.

Theo lý mà nói, khu vực dựa núi gần sông như thế, còn có thể cùng nước Thương Dương lui tới mua bán, hẳn là tương đối phồn vinh mới đúng.

Chẳng qua quan hệ giữa nước Tiết cùng nước Thương Dương cho tới nay tương đối giằng co, cho nên cũng liên lụy tới mấy cái thành nhỏ ở bên này.

Vùng sông nước tuy không cực kỳ phồn vinh nhưng cũng có thể coi như tạm được, bởi vì phía trước sinh ra một Thừa tướng nhà họ Tô, hiện giờ lại có nhà họ Thủy giàu có, mấy năm nay vùng sông nước này cũng vừa vặn phát triển.

Ai ngờ vào mùa hè năm nay, cũng chính là chuyện mới vừa xảy ra chưa đến ba tháng, vùng sông nước thế nhưng lại xảy ra một chuyện lớn.

Nước Thương Dương cho tới nay luôn có lượng nước dồi dào, mùa hè xảy ra rất nhiều trận lụt, lũ lụt vào mùa hè năm nay cũng chẳng phải là ngoại lệ. Nào nghĩ đến nước Thương Dương không rút được lũ, thế nhưng còn vỡ đê, trực tiếp dẫn nước lũ đến vùng biên giới nước Tiết.

Trong lúc nhất thời, biên giới của nước Tiết bị ngập lụt, vùng sông nước êm đềm nay lập tức biến thành nơi cho dân chạy nạn. Đồng ruộng bị bao phủ, cửa hàng bị phá tan, bên đường đều là dân chạy nạn bá tánh ăn xin.

Tuy rằng nhà họ Thủy là một gia đình giàu có, không đến mức phải ra phố ăn xin, nhưng cũng bị tổn thất trầm trọng. Rất nhiều cửa hàng mặt tiền đều phải khai trương một lần nữa. Đồng ruộng của nhà họ Thủy không ít, hiện giờ bị tàn phá, lại phải khai khẩn một lần nữa.

Này kia đều cần có tiền bạc.

Nhà họ Thủy tuy là danh môn vọng tộc ở địa phương, nhưng cũng không thể so sánh với đám danh môn vọng tộc ở kinh thành phía xa được. Cho nên quay vòng vốn tất nhiên có chút khó khăn, hơn nữa Tô Hoài Cẩn hiểu rõ bản tính của Thủy Tu Bạch, dù sao cũng cùng quậy phá mà lớn mà.

Cái tên Thủy Tu Bạch này cực kỳ biết phân biệt lý lẽ, nhìn thấy trên trấn nhiều dân chạy nạn như vậy, có thể không ra tay tiếp tế sao? Nhà họ Thủy của bọn họ vốn tổn thất nghiêm trọng, lại ra tay tiếp tế cho dân chạy nạn, tiền bạc càng không thể quay vòng nữa.

Tô Hoài Cẩn chỉ muốn "tận dụng thời cơ này", ra tay giúp đỡ tiền bạc, lại làm chủ một cửa hàng.

Dù sao Tô Hoài Cẩn cũng chỉ là một đứa con gái, nơi nơi xuất đầu lộ diện cũng có nhiều bất tiện, thân thể cũng không chịu đựng nổi, vung tay như thế thành chưởng quầy là tốt nhất. Hơn nữa người hợp tác còn là người mà nàng hiểu tận gốc rễ, vậy càng tốt rồi.

Dựa theo Tô Hoài Cẩn nghĩ, cái này gọi là...... Tay không bắt cướp.

Thủy Tu Bạch vừa nghe xong, có chút bất đắc dĩ. Tuy hắn là người trong quân lui ra, nhưng tài văn chương xuất chúng, cân não cũng linh hoạt, cũng không phải là kẻ ngốc, sao có thể nhìn không thấu tâm tư của Tô Hoài Cẩn đây.

Thủy Tu Bạch nói: "Nha đầu muội tới cùng nhau làm ông chủ, tất nhiên là tốt, chỉ là......"

Thủy Tu Bạch có chút khó xử, lại nói tiếp: "Muội mới đến cho nên có khả năng không biết, nước Thương Dương cho tới nay luôn gây khó dễ với nước Tiết chúng ta. Lần này biên thành bị ngập lụt, thành trấn cũng không tốt lắm. Nếu muội ném tiền bạc vào, rất có thể là ném đá trên sông, cũng có thể mười năm tám năm cũng không vớt nổi một chút lợi về được."

Thủy Tu Bạch thực sự là một người tốt, nếu giống như thương nhân, có người ở tình cảnh này ra tay tương trợ thì đã sớm vui sướng rồi, lập tức đáp ứng rồi. Nhưng Thủy Tu Bạch lại muốn nói trước với Tô Hoài Cẩn rằng chuyện này nhất định không có lợi nhuận.

Tô Hoài Cẩn cười khẽ một tiếng, nói: "Thủy đại ca, nào có chuyện đẩy kết phường đi ra ngoài hả? Huynh như vậy, quả nhiên không kiếm được lợi nhuận mà."

Thủy Tu Bạch cười cười, nói: "Này không phải...... Sợ huynh trưởng của muội mang đao tới đuổi ta sao?"

Tô Hoài Cẩn sau khi cười xong lại nói: "Thủy đại ca chớ sợ, việc này đương nhiên là có thể có lợi, huynh chỉ cần lấy ngân phiếu đi, nhưng đừng ghét bỏ ngân phiếu của Hoài Cẩn quá ít, không lọt nổi vào mắt của Thủy đại ca."

Thật ra ngân phiếu của Tô Hoài Cần không ít, dù sao cũng là một địa phương nhỏ, nếu ngân phiếu này dùng ở kinh thành mà nói thì khẳng định mở chẳng được một cửa hàng nào cả. Nhưng cầm tới nơi này, bất luận là đất đai hay sức người cũng r3 hơn nhiều so với kinh thành.

Hơn nữa......

Tô Hoài Cẩn cũng không phải là hứng thú nhất thời, liền đem toàn bộ "tài sản" của mình giao cho Thủy Tu Bạch. Nàng hiết rằng vào hai năm sau, cũng chính là đầu xuân năm thứ hai, nước Thương Dương cách vách nghênh đón hạn hán lớn trăm năm khó gặp, không chỉ không có lũ lụt mà ngược lại nước mưa khô kiệt, không có thu hoạch.

Dưới tình huống như thế, nước Thương Dương bất đắc dĩ chỉ có thể bày tỏ với nước Tiết, kỳ thật chính là mua lương thực.

Tô Hoài Cẩn làm sao mà có thể buông tha cho cơ hội tốt này chứ? Trong một năm này, chỉ cần tổ chức người tới khai khẩn ruộng tốt một lần nữa, nhiều hơn lương thực bên trong. Chờ tới lúc nước Thương Dương xảy ra nạn hạn hán, thì nâng giá lương thực lên, hung hăng đâm nước Thương Dương một đao, vậy cũng kiếm bộn rồi.

Thủy Tu Bạch nghe tâm ý đã quyết của Tô Hoài Cẩn, liền nói: "Như vậy cũng đúng, ngân phiếu kia ta lấy trước, sau đó liệt kê sổ sách chi tiết, dùng ở nơi nào, sẽ cho người mang đến chỗ của muội."

Tô Hoài Cẩn gật gật đầu, nói: "Làm phiền Thủy đại ca, đúng rồi......"

Nàng lại nói: "Hoài Cẩn một đường đến đây, nhìn thấy trên trấn có không ít dân chạy nạn, trong lòng thực sự không đành lòng, cho nên liền thỉnh Thủy đại ca giúp Hoài Cẩn."

Tô Hoài Cẩn lại giang giải về một mẩu giấy đặt trên bàn, Thủy Tu Bạch nhìn vào đó, là bản chi tiết của Tô trạch, mặt trên viết về lương thực ở Tô trạch.

Thủy Tu Bạch cười một tiếng, nhìn Tô Hoài Cẩn bằng ánh mắt khác biệt rồi nói: "Muội cứ an tâm, ngày mai ta sẽ cho người đi xá lương."

Nước Thương Dương nhất thời vỡ đê đã chọc giận đương kim thánh thượng, hiện giờ hai biên thành đang trong tuyệt vọng, lũ lụt đã được khống chế nhưng nước Thương Dương từ đầu đến cuối chỉ nói một câu xin lỗi, còn lại cái gì cũng chưa tỏ vẻ. Ngay cả một xu cũng không lấy ra, càng miễn bàn cãi là phải bồi thường.

Đương kim thánh thượng đứng ở kim điện, trên điện đã quỳ một đám đại thần, nơm nớp lo sợ nghe giáo huấn.

Hoàng Thượng mang vẻ mặt phẫn nộ, nói: "Đã ba tháng, nước Thương Dương một chút động tĩnh cũng không có, là muốn mưu toan lừa gạt qua sao! Đại sự lệnh* của trẫm, chính là như vậy chủ trì ngoại vụ?"

* 大行令: quan chưởng quản quan hệ ngoại giao sự vụ với các nước phụ thuộc

Đại sự lệnh quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu cùng tiếng nói run rẩy: "Hoàng Thượng...... Hoàng Thượng bớt giận, lão thần đã...... Đã nhiều lần thư từ qua lại cùng nước Thương Dương, chuẩn bị phối hợp việc này, nhưng...... Nhưng nước Thương Dương khăng khăng không để ý tới......"

Hoàng Thượng cười lạnh một tiếng, quét lư hương mtrên bàn xuống đất, phát ra tiếng "Leng keng!!!", nói: "Khăng khăng không để ý tới? Vậy ý tứ của ngươi là, chuyện này muốn đẩy cho Binh Bộ tới làm sao?"

Đánh giặc......

Đại sự lệnh nghe xong, càng thêm run rẩy mà quỳ trên mặt đất, đập đầu xuống đất không dám nói lời nào.

Tứ hoàng tử Tiết Trường Du đứng ở một bên, nghe đến đó thì nheo mắt lại, hắn trước đó vài ngày đi một chuyến đến phủ Thừa tướng, thế nhưng Tô Chính nói, Tô Hoài Cẩn hai canh giờ trước, đã xuất phát rời kinh.

Tiết Trường Du thân là hoàng tử, lại là thân vương, nếu không có Hoàng Thượng cho phép thì không có khả năng rời kinh.

Mà trước mắt...... Chính là cho Tiết Trường Du một cơ hội.

Trấn bị ảnh hưởng bởi vỡ đê của nước Thương Dương vừa lúc là quê quán của nhà họ Tô. Nếu Tiết Trường Du có thể ôm lấy củ khoai lang bỏng tay này tất nhiên sẽ có thể rời kinh.

Thánh thượng tức giận quăng đồ rồi quay đầu nhìn hai hoàng tử, Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc cúi đầu đứng ở một bên còn ánh mắt củaTứ hoàng tử Tiết Trường Du thì thâm trầm, tựa hồ đang suy tư cái gì đó.

Hoàng Thượng quét nhìn hai đứa, nếu Tứ hoàng tử Tiết Trường Du có thể rxuất mã bình chuyện này thì vẫn là tốt nhất. Dù sao Hoàng Thượng biết rõ tài cán cùng năng lực của đứa con trai này, ra tay sấm rền gió cuốn, rất có phong phạm năm đó của tiên hoàng. Tứ hoàng tử Tiết Trường Du cũng từng có hai lần kinh nghiệm ngoại giao, thật sự là người được chọn tốt nhất.

Chỉ là trước đó vài ngày Tiết Trường Du còn đang bị cấm túc, nháo ra gièm pha từ hôn, bởi vậy Hoàng Thượng cảm thấy vẫn không nên lệnh Tiết Trường Du vào việc chung.

Nhưng Thái Tử Tiết Ngọc, hành sự tác phong tương đối hòa nhã, nước Thương Dương lại khinh người quá đáng. Nếu Thái Tử xuất mã, không biết có thể kinh sợ nước Thương Dương hay không nữa.

Hoàng Thượng tưởng tượng đến đây, hơi thở càng thêm không thuận, tức đến độ sắc mặt đỏ lên.

Mà Thái Tử cúi đầu kính cẩn, treo lên dáng vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình. Dù sao trong lòng của Thái Tử cũng có dự tính, thái độ của nước Thương Dương rõ ràng không chỉ là phỏng tay, hơn nữa còn có thủ đoạn độc ác, Thái Tử sao có thể vác xác ra đấy?

Hoàng Thượng vừa định kêu Thái Tử bước ra khỏi hàng thì Tứ hoàng tử Tiết Trường Du đột nhiên bước ra khỏi hàng, cung kính chắp tay nói: "Phụ hoàng, nhi tử nguyện vì phụ hoàng phân ưu."

Hắn vừa nói xong, mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiết Trường Du, còn tưởng rằng Tiết Trường Du mấy ngày nay bị cấm túc cấm đến choáng váng, bằng không người khác tránh còn không kịp, tại sao Tứ hoàng tử đứng mũi chịu sào chứ?

Mọi người nghĩ phải nghĩ trái, tất nhiên không biết con gái lớn của phủ Thừa tướng về quên tránh nạn, còn tưởng rằng Tứ hoàng tử bởi vì phạm tội cho nên muốn ở trước mặt hoàng thượng nỗ lực thể hiện, một lần nữa nhận được sự coi trọng của Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng vốn cảm thấy lão tứ thích hợp, hiện giờ lão tứ lại chủ động xuất đầu, Hoàng Thượng nghĩ nghĩ, cuối cùng liền nói: "Nếu chính con đã chờ lệnh, vậy thì làm thật tốt cho trẫm, đừng để nước Thương Dương xem náo nhiệt."

Tiết Trường Du một trận mừng rỡ như điên, trong lòng kinh hoàng, lập tức chắp tay nói: "Dạ, phụ hoàng!"

Tiết Trường Du chờ lệnh ngoại giao, hắn vốn chính là thân vương, hiện giờ quán đại sự, rất nhanh đã tề nhân mã. Chưa đến ba ngày, liền vội vội vàng lên đường khởi hành, ra roi thúc ngựa, cả ngày lẫn đến chạy đến vùng sông nước.

Tiết Trường Du một đường ra roi thúc ngựa, lộ trình năm sáu ngày, đã rút ngắn xuống thành bốn ngày. Khoảng giữa trưa ngày thứ tư, đội ngũ của Tiết Trường Du đã vào thủy trấn, chuẩn bị trú tại quan phủ.

Tiết Trường Du ngồi trên lưng ngựa, mắt thấy đã tới thủy trấn, đã có thể xa xa nhìn đến cửa thành thủy trấn, trong lòng tức khắc có một trận rung động, thật lâu không thể bình tĩnh lại được.

Ngay lúc này, dân chạy nạn từ bên cạnh bọn họ đi ngang qua, từng nhóm từng nhóm, tựa hồ như chuẩn bị vào thành.

Tiết Trường Du nhìn thấy nhiều dân chạy nạn như thế, nhăn nhăn mày, tất nhiên là trấn vô duyên vô cớ bị lụt, chẳng qua lại có chút hoài nghi. Dân chạy nạn kết bè kết nhóm như thế, lại ngay ngắn trật tự, không chen không lấn, cùng dân chạy nạn màTiết Trường Du đã từng gặp qua hoàn toàn không giống nhau.

Liền nghe mấy dân chạy nạn nhỏ giọng thảo luận nói: "Trong thành thật sự có ăn sao?"

"Ngươi yên tâm, có lương thực! Trong thành tới một người lương thiện, nghe nói là Bồ Tát sống, ta may mắn gặp qua một lần, thật sự là thiên tiên hạ phàm!"

"Bồ Tát sống sao?"

"Đúng rồi, chính là Bồ Tát sống, nghe nói là đại tiểu thư nhà họ Tô về quê sống, mấy ngày này vẫn luôn liên tục xá lương, ngươi nói có thể không phải Bồ Tát sống sao?"

Tiết Trường Du vừa nghe xong, quả nhiên là Tô Hoài Cẩn.

Mấy người kia lại nói: "Thị trấn của chúng ta, vốn là có Bồ Tát sống, hiện giờ lại tới nữa một Bồ Tát sống!"

"Ta biết, ngươi nói Bồ Tát sống, có phải đại công tử nhà họ Thủy hay không?"

"Đúng vậy, Thủy công tử hiện giờ cùng đại tiểu thư nhà họ Tô đang xá lương đấy! Ngươi nói chúng ta đụng phải vận may gì đây? Thế nhưng có thể ở nạn đói gặp được hai Bồ Tát sống như thế chứ?"

"Thật đừng nói, Thủy công tử nhân hậu, Tô đại tiểu thư lại mềm lòng, này không phải vừa lúc là trời đất tạo nên sao?"

"Ai nói không phải? Ta nghe nói, Thủy công tử cùng Tô cô nương còn nghịch ngợm từ nhỏ đến lớn......"

Tiết Trường Du nghe những dân chạy nạn kia nói chuyện, vốn còn rất vui vẻ, Tô Hoài Cẩn quả nhiên ở chỗ này. Nhưng sau khi nghe được tới kia thì hương vị tức khắc thay đổi.

Bên cạnh Tô Hoài Cẩn thế nhưng nhảy ra một thanh mai trúc mã à?

Không chỉ là thanh mai trúc mã, mà còn là hai nhỏ vô tư cùng nhau lớn lên.

Tiết Trường Du lập tức hoảng loạn chua chát, dạ dày đều muốn thiêu cháy, mắt thấy đã đến cửa thành, quan viên địa phương đều ở cửa thành chuẩn bị nghênh đón thì Tiết Trường Du đột nhiên nắm lấy hàm thiếc và dây cương của ngựa, nói: "Các ngươi vào thành trước, bổn vương có việc phải làm."

Thủ hạ đi theo cũng không biết Tứ hoàng tử muốn đi đâu, nhưng không dám làm trái cho nên nhanh chóng mang theo đội ngũ tiến đến cửa thành, còn Tứ hoàng tử đơn độc nhảy ra khỏi đội ngũ, nhanh chóng đến cửa thành.

Hôm nay Tô Hoài Cẩn nhàn ra, may mà không có chuyện gì để làm liền mang theo Tô Thần Tô Ngọ, còn có Lục Y ra ngoài một chút, thuận đường đến xem cửa hàng của Thủy Tu Bạch.

Tiệm lương thực của Thủy Tu Bạch rất nhanh đã phải khai trương, hơn nữa mấy ngày nay xá cháo xá lương, nhân khí thực vượng, còn chưa đi đến trước mặt mà rất xa đã có thể nhìn thấy một con rồng dài.

Kỳ thật Tô Hoài Cẩn bảo Thủy Tu Bạch xá lương, cũng là vì nhân khí, có nhân khí thì chờ sau khi khai trương, chẳng phải là dễ làm ăn sao? Kinh doanh nếu không thuận lợi thì sẽ khó khăn thôi.

Tô Hoài Cẩn đi qua đó, Thủy Tu Bạch đang ở trong đám người, tự mình mang theo xá lương. Lúc nhìn thấy Tô Hoài Cẩn tới liền nhanh chóng buông đồ trong tay xuống rồi giao cho gã sai vặt bên cạnh, sau đó tự mình chào đón.

Thủy Tu Bạch sửa sang lại một chút xiêm y của bản thân, áo ngoài màu trắng có chút xám đi, tự giễu cười cười, nói: "Dáng vẻ này của ta thật sự thất lễ, để cho muội xem trò vui rồi."

Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Thủy đại ca nói quá lời, Thủy đại ca thiện ý xá lương cho dù xiêm y chật vật, cũng mạnh hơn nhiều so với các thương nhânquần áo gọn gàng làm giàu bất nhân, không phải sao?"

Tô Hoài Cẩn lại nói: "Thủy đại ca, trán huynh chảy mồ hôi kìa."

Thủy Tu Bạch giơ tay lau qua, thế nhưng càng lau càng nhiều, Tô Hoài Cẩn suýt chút nữa bị hắn chọc cười, dù sao trên tay Thủy Tu Bạch đều là mồ hôi.

Tô Hoài Cẩn vội vàng lấy khăn ra, đưa cho Thủy Tu Bạch, nói: "Thủy đại ca, dùng cái này đi."

Thủy Tu Bạch nói cảm tạ, lại vội vàng chối từ. Dù sao nếu hắn dùng khăn tay của Tô Hoài Cẩn, chỉ sợ đối với khuê danh củaTô Hoài Cẩn có ảnh hưởng.

Ngay lúc này, một bóng đen nghiêng trên mặt đất, đột nhiên có một người bước nhanh bước lên, túm một cái đã bắt được cổ tay của Tô Hoài Cẩn.

Tô Hoài Cẩn hoảng sợ, muốn giãy giụa nhưng đối phương lại kìm chặt, căn bản thoát không ra.

Mà người siết chặt tay nàng, vô luận là nhiệt độ cơ thể hay là cảm giác đều vô cùng quen thuộc.

Trong nháy mắt, trong lòng Tô Hoài Cẩn "Đinh" nhảy một tiếng......

Lại là Tiết Trường Du!