- Bạn.. bạn Hàn Dực! Mình không hiểu bài tập này, cậu.. cậu có thể giúp mình không? - Một bé gái ngồi ở trên Hàn Dực quay xuống nhờ vã cậu trong giờ nghỉ.
Từ lúc Hàn Dực chuyển vào lớp của Thẫm An Nhiên, đặc biệt có nhiều bạn học nữ yêu mến, có người hay cố ý hỏi bài cậu, có người xung phong giúp cậu điểm danh lớp vì cậu được chọn làm lớp trưởng, còn có người tặng quà ăn vặt cho cậu, quả thực được nhiều phúc lợi a!
- Mình đang bận, cậu đi tìm bạn khác đi! - Cậu vẫn đang chăm chú nhìn Thẫm An Nhiên ngồi làm bài kế bên.
Bé gái cúi mặt xấu hổ, vẻ mặt thất vọng quay lên.
- Thẫm An Nhiên! Cậu lại làm sai rồi, phải là như vậy! - cậu nhíu mày khó chịu nhưng vẫn kiên nhẫn sửa lỗi sai cho cô.
- Này, Hàn Dực! Sao cậu không giúp bạn kia? Hình như cậu là lớp trưởng mà! - cô khó hiểu quay sang hỏi cậu.
- Tại cậu ngốc! Tớ lo giúp cậu thì làm gì còn dư thời gian chứ! - cậu lơ đãng trả lời, tay vẫn chăm chú giúp cô sửa bài
- A?! Ai ngốc chứ? Mà tớ ngốc thì liên quan gì!?
- Nếu bạn ấy không hiểu bài, cố gắng nghe giảng hơn thì sớm muộn gì cũng hiểu. Còn cậu mà không có tớ ở bên thì sẽ không bao giờ hiểu a! - cậu vừa nói vừa quay qua cười châm chọc cô.
- Hàn Dực! Ý cậu là gì hả??? - cô nghẹn tức tung bàn tay ngắn ngắn, tròn tròn hướng cậu đánh loạn xạ.
-------------
Kết thúc một ngày học như bao ngày khác, cả hai lại vui vẻ cùng nhau về nhà. Gần đến trước cửa, chợt nghe tiếng gọi:
- Hàn Dực! - một giọng nói trong trẻo đứng trước cửa nhà cậu vẫy vẫy tay về phía cô cậu đang đi tới.
- Tiểu Dực! Tiểu Nhiên về rồi à! - mẹ Hàn đứng kế bên cô bé cười nói.
- Chào cô Hàn ạ!
- Mẹ! Con đã về!
- Tiểu Dực! Con nhận ra ai không? Là tiểu Hy đó, lúc trước ở đối diện nhà mình, còn học chung trường cũ với con nữa! - mẹ Hàn dắt tay cô bé tên tiểu Hy tiến lại phía cô cậu đang đứng.
- Dạ nhớ! Là Hy Hy a!
"Hy Hy? Sao Hàn Dực lại gọi bạn gái này thân thiết thế a?! Cậu ấy cũng chưa bao giờ gọi mình là Nhiên Nhiên" - bạn học Thẫm ở bên buồn bực thầm nghĩ.
Cô bé tiểu Hy nghe cậu còn nhớ đến mình thì cười vui vẻ.
- Còn đây là tiểu Nhiên, ở kế bên nhà cô, cũng là bạn học của tiểu Dực, tụi con làm quen đi!
- Chào cậu! Mình tên Phạm Hy Hy, cứ gọi mình là Hy Hy nha.. - cô bé thân thiện chào cô.
"A!! Thì ra tên thật đã là Hy Hy rồi, chã trách Hàn Dực lại gọi vậy đi" - An Nhiên mặt mày tươi tắn trở lại cũng hướng cô bé kia chào hỏi:
- Chào cậu, mình là Thẫm An Nhiên, cậu có thể gọi mình Nhiên Nhiên.
- Được rồi, cả ba vào nhà đi, kẻo cảm nắng bây giờ. À phải tiểu Nhiên, lúc nãy mẹ con nhờ cô bảo con khi nào về thì vào nhà gọi điện thoại cho bà ngoại, lúc nãy bà gọi điện lên hỏi thăm con, mẹ con phải đi mua ít đồ, bố con thì đang làm việc trong phòng, bảo con đừng phiền bố.
- Vậy cậu về nhà trước đi, lát tớ đem sách vở qua nhà cậu học bài - Hàn Dực ở bên nói.
- À..ừm... vậy hai cậu chơi vui nha, lát gặp! - cô hướng ba người còn lại gật đầu rồi quay về nhà mình. Trước khi đóng cửa còn nghe được cô bé kia hớn hở nói:
- Hàn Dực! Đã lâu không gặp! Bố mẹ tớ có công việc gần đây, sau này tớ sẽ được qua nhà cậu chơi thường xuyên a!
Sau khi vào nhà, mẹ Hàn bảo bố mẹ của tiểu Hy đi công việc, lát tối mới có thể ghé về rước cô bé, nên nhờ mẹ Hàn trông chừng nhưng mẹ Hàn muốn đi chợ một chút nên kêu cậu và cô bé lên phòng chơi, bố Hàn thì đang ngủ trưa trên phòng.
Vì thế mà Hàn Dực phải ở nhà để chơi cùng cô bé tiểu Hy đến tối, lại bị bắt ở nhà ăn cơm vì bố mẹ tiểu Hy cũng ở lại dùng bữa, nên đã không qua nhà cô học bài như đã hẹn.
-----------------
* 4h chiều: "A! Mẹ mới mua táo, lát sẽ cho Hàn Dực ăn đã luôn!"
*4h 45' chiều: "Hàn Dực lùn! Sao lâu thế! Lát chỉ cho cậu ta một trái táo thôi"
* 5h 20' chiều: "Đồ đáng ghét! Gặp lại bạn cũ, bỏ mặc mình!!!"
* 6h 10' tối: "Thật sự không qua a?!"
* 9h tối: "Xấu xa! Tớ không cần cậu nữa!!!"
............ tâm trạng của bạn nhỏ Thẫm cứ thế mà tệ theo thời gian đồng hồ quay... rồi cô ôm một bụng tức giận đi ngủ.
----------------
Sáng hôm sau, Hàn Dực đi đến cửa nhà họ Thẫm, đứng chờ cô cùng đi học như mọi ngày. Biết là hôm qua thất hẹn với cô, nên sáng nay đã cầm một hộp sữa chua vị dâu để cầu hòa.
- A! Tiểu Dực! Sao con còn đứng đây? Nhiên Nhiên đã đi từ sớm, cô còn nghĩ nó đi cùng con.
- Ơ!? dạ không ạ! Vậy thôi con chào cô ạ! - cậu lễ phép cúi đầu chào mẹ Thẫm rồi nhanh chân chạy đi.
Đến lớp thì thấy cô đang ngồi nói chuyện với bạn học Vỹ Yên, cậu tiến lại nhưng cô bỏ lơ không thèm chào hỏi cậu.
- Thẫm An Nhiên! Sao sáng nay không chờ mình? - cậu nhăn mày nói.
- "..."
- Nè, tớ đang nói chuyện với cậu!
- Tớ có hứa sẽ chờ cậu à? - cô quay qua bình thản trả lời.
- Thì.. thì cần gì hứa, ngày nào tớ chẳng chờ cậu a! - cậu nghẹn họng vì câu trả lời của cô.
- Nếu tớ không hứa, thì sao tớ phải chờ cậu? - nói xong cô quay sang tiếp tục trò chuyện với Vỹ Yên.
- "..."
Đúng là cô không hứa sẽ chờ cậu đi học chung, mà cậu đã hứa hôm qua cùng cô học bài nhưng cậu đã thất hứa.
Cậu biết là cô đang giận, đang định giải thích thì chuông reo vào lớp nên nghĩ giờ ra chơi sẽ nói chuyện với cô sau. Cô giáo yêu cầu mọi người xem lại bài tập, chuẩn bị nộp lên cho cô chấm điểm.
- Này, Thẫm An Nhiên! Cậu đã làm bài chưa? Đưa tớ kiểm tra lại cho! - Hàn Dực nhẹ giọng nói, tay định cầm bài tập của cô để xem.
- Không cần! Dù có sai hết thì tớ cũng không cần cậu giúp! - cô giật lại vở bài tập lại, ngoảnh mặt quay đi.
- "..."
Thế là vị lớp trưởng luôn luôn lười biếng như cậu lần đầu tiên xung phong thu bài tập cả lớp để đem lên phòng giáo viên.
Sau giờ ra chơi, bài tập được trả lại, cô cứ nghĩ sẽ bị 0 điểm vì một là cô không biết làm, hai là không có tâm trí làm nên bài tập hôm qua căn bản là cô để trống toàn bộ, nào ngờ mở ra xem lại thấy được đến 8 điểm, nét chữ kia cô nhận ra là của Hàn Dực dù rằng cậu đã cố gắng viết nét xiêu vẹo để trông giống chữ của cô.
Cô vui vẻ trong bụng nhưng cũng không lên tiếng. Giờ ăn trưa tuy không nói chuyện với cậu nhưng vẫn để cậu ngồi chung bàn.
Giờ tan học, hai người chậm chạp đi về, không ai biết nên bắt chuyện như thế nào vì đã im lặng cả một ngày.
- Cậu..!
- Cậu....!
Cô im lặng để Hàn Dực nói tiếp.
- Hôm qua là do bố mẹ Hy Hy bận công việc, nên cậu ấy ở nhà của tớ đến tối, tớ phải chơi cùng cậu ấy vì mẹ đã đi ra ngoài, sau đó mọi người còn cùng ăn tối, nên tớ không qua nhà cậu được a! - cậu giải thích một hơi như sợ cô sẽ không chịu nghe.
- À..! - cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Thật ra cô đã bị việc cậu làm giúp bài tập kia dụ dỗ từ sớm nên không còn giận cậu nhiều nữa. Giờ nghe xong cậu giải thích, thì cũng đã tươi cười trở lại.
- Nè, cho cậu! Muốn cho cậu từ sáng nhưng cậu lại bỏ đi trước! - cậu đưa cô hộp sữa chua lúc sáng, như muốn nhanh chóng làm cô hết giận hoàn toàn.
Mắt cô sáng rực cầm lấy hộp sữa chua, vui vẻ mở ra vừa ăn vừa nói "Cảm ơn".
- Nhưng mà Hàn Dực! Dù sao cậu đã bắt tớ đợi cả ngày a! Cậu phải đền cho tớ!
- Muốn đền gì? Muốn bánh hay muốn kẹo? Để mai tớ đem - thấy cô vui vẻ nên cậu cũng rộng rãi để cho cô yêu cầu.
- Ừm.. thì... thì cậu gọi bạn kia là Hy Hy, nghe rất thân thiết! Tớ cũng thân với cậu, nhưng cậu toàn gọi cả tên lẫn họ của tớ, nghe như là đang mắng tớ a! - cô chớp chớp mắt đáng thương nói.
- Có gì mà thân thiết!? Tại tên cậu ấy là Phạm Hy Hy nên tớ gọi Hy Hy thôi!
Cậu không nói với cô sở dĩ cậu luôn gọi "Thẫm An Nhiên" là vì cậu nghĩ gọi cả tên họ của cô nghe rất hay a! Còn không gọi "An Nhiên" hay "Nhiên Nhiên" là vì sẽ giống các bạn khác gọi cô, rất bình thường.
- Tớ không biết! Tớ không thích vậy! - cô nhăn mày nói.
- Được, vậy sau này gọi "Nhiên" thôi được không?
Cô ngẫm nghĩ! Hình như gọi như vậy nghe rất thân thiết a! Cậu cũng chỉ gọi mình cô như vậy, rất đặc biệt.
- Được, tớ cũng gọi cậu "Dực" a!