Nuông Chiều - Thời Tinh Thảo

Chương 10




Thật ra, Hướng Nguyệt Minh không phải là sợ Hạ Thừa, cô chỉ cảm thấy ngại ngùng và nghĩ nên tránh để gây ra các mối nghi ngờ.

Nhưng với tình hình hiện tại,  lại có vẻ hơi phản tác dụng.

Trước đây Hướng Nguyệt Minh không hề biết Hạ Thừa.

Nói chính xác hơn, đáng lẽ cô phải biết người như Hạ Thừa, nhưng cô lại chưa bao giờ tiếp xúc với anh.

Không nói đến những vấn đề khác.

Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ vài tháng trước.

Sơ Hạ đã kiếm được một vai diễn cho Hướng Nguyệt Minh của một bộ phim cổ trang, cô tham gia quay phim chưa đến một tuần liền đóng máy.

Đoàn phim này có một đội hình hùng hậu, bao gồm các diễn viên như Hạ Thừa và Lâm Ưu Viện, người vừa đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm ngoái. Ngoài ra còn có một số diễn viên gạo cội(*) khác.

(*) Gạo cội: rất giỏi, rất có tài nghệ, đã có thâm niên trong nghề (thường nói về diễn viên và vận động viên thể thao)

Ban đầu, vai diễn này không thuộc về Hướng Nguyệt Minh. Nhưng do diễn viên đảm nhận vai diễn này nhất thời xảy ra chuyện nên cô mới được diễn thay.

Tất nhiên, Hướng Nguyệt Minh không hề gặp gỡ bí mật hoặc ôm đùi(*) của bất kỳ ai.

(*) 抱大腿 /bào dàtuǐ/ Ôm đùi: là tiếng lóng trong khẩu ngữ tiếng Trung hiện đại dùng để chỉ việc dựa vào người có ưu thế (có tiền, có quyền chẳng hạn) để hưởng lợi. Nói nôm na thì “ôm đùi” cũng giống như “dựa hơi” trong tiếng Việt, đều là hành động thu lợi từ lợi thế của người khác.

Trong hai ngày đầu tiên, quay phim xong là cô rời đi luôn, không ở lại phim trường thêm một phút nào cả.

Nhưng vào ngày đoàn phim đóng máy, địa điểm quay phim rất đẹp, và Hướng Nguyệt Minh có rảnh rỗi một chút.

Cô và Tiểu Hi đi lang thang quanh khu vực, thật tình cờ cô bắt gặp cầu vồng đôi trải dài trên bầu trời.

Hướng Nguyệt Minh muốn chụp một bức ảnh thật đẹp, nên cô cứ tiến lên phía trước theo bản năng.

Tiểu Hi  đang bận trả lời điện thoại của Sơ Hạ nên không đi theo cô. Trời xui quỷ khiến thế nào mà cô nghe thấy có tiếng nói chuyện ở góc tường.

Và người đang đứng ở góc tường đó chính là Hạ Thừa và Lâm Ưu Viện.

Nghĩ đến những giọng nói và cuộc trò chuyện hôm đó cô nghe được, Hướng Nguyệt Minh chỉ muốn chạy thật xa.

Nếu Hạ Thừa phát hiện ra cô biết bí mật của họ, cô cũng sẽ bị tuyết tàng(*) như Tống Phi sao? Ngay cả khi cô không vị vùi dập, sự nghiệp diễn xuất trong tương lai của cô có thể không được thuận lợi.

(*) Tuyết tàng: nghĩa đen là giấu trong tuyết, gần giống như “đóng băng” hay phong sát. Ở đây chỉ việc ngôi sao bị chính công ty chủ quản bỏ rơi, phong bế hoạt động.

Nghĩ đến đây, Hướng Nguyệt Minh cảnh giác nhìn Hạ Thừa: “Anh Hạ thật biết nói đùa.”

Cô cười nói: “Tôi tại sao phải sợ anh Hạ? Tôi chỉ xem anh diễn và rất thích cách anh diễn mà thôi.”

Hạ Thừa dừng một chút, sau đó cong cong khóe môi: “Thích cách tôi diễn?”

“……Đúng.”

“Thích thì càng phải tìm cách tiếp cận, không phải sao?”

Hướng Nguyệt Minh giật mình, cười nói: “Tôi khác với mọi người.”

“Hả?” Hạ Thừa nhìn thẳng vào cô: “Khác như thế nào?”

Hướng Nguyệt Minh nghiêm túc nói: “Nếu tôi thích ai đó, tôi sẽ tránh xa.”

“…”

Hạ Thừa nghẹn lại, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có một người nói như vậy: “Tại sao?”

Nghe vậy, Hướng Nguyệt Minh đột nhiên mỉm cười và nhìn anh bằng đôi mắt trong veo: “Đơn giản là vì tôi thích thôi.”

Cô hiếm khi giải thích: “Tôi thích đơn phương, đương nhiên muốn tránh xa.”

Cô chính là vậy đấy.

Hướng Nguyệt Minh có một ranh giới trong lòng. Cô thích một thứ, có lẽ cô có thể sẽ làm việc chăm chỉ để mua được nó. Nhưng tình cảm con người lại không thể mua bán được.

Nếu thích đơn phương một ai đó, thậm chí không cảm nhận được tình cảm của người đó dành cho mình, cô sẽ ngay lập tức tránh xa, cắt đứt suy nghĩ của bản thân, tránh cho bản thân bị sa lầy.

Hạ Thừa sửng sốt, dường như đây là lần đầu tiên anh nghe thấy lời nhận xét như vậy, hoặc lý do của Hướng Nguyệt Minh cũng quá hợp tình hợp lý, khiến anh sững sờ.

“Em–“

Hướng Nguyệt Minh khẽ mỉm cười: “Anh Hạ còn vấn đề gì nữa không?”

Hạ Thừa dừng lại một chút, sau đó cười khẽ: “Sao không thử tranh thủ một chút? Ví dụ như xin chữ ký của tôi chẳng hạn?”

“…Chữ ký không thể bán lấy tiền, vì vậy không cần thiết.”

Hạ Thừa nghẹn lại.

Điện thoại của Hướng Nguyệt Minh rung lên, là tin nhắn của Tiểu Hi. Cô bấm vào đó, giơ điện thoại lên: “Anh Hạ, trợ lý của tôi thật sự đang đợi tôi. Tôi đi trước đây, tạm biệt.”

Nhìn cô rời đi, Hạ Thừa nghĩ về những gì cô vừa nói, cảm thấy thật thú vị.

Mắt anh hiện lên ý cười, khóe môi dần nhếch lên.



Sau khi lên xe, Hướng Nguyệt Minh thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng lừa được người.

Cô gõ vào đầu mình để cố gắng quên đi cuộc nói chuyện mà cô nghe được ngày hôm đó.

Tiểu Hi nhìn cô: “Chị, bây giờ chị có đến công ty không?”

“Có, em ăn cơm rồi à?”

“Vâng” Tiểu Hi chỉ: “Em vừa ăn ở trường xong.”

Hướng Nguyệt Minh nghiêng đầu nhìn, bật cười nói: “Vậy lần sau chị dẫn em đi ăn.”

“Vâng  ạ.”

Khi cô đến công ty, Sơ Hạ đã thương lượng ngắn gọn với Tân Xuân.

Hẹn tối mai cùng nhau ăn tối, rồi nói chuyện tiếp.

Hướng Nguyệt Minh không có nhiều ý kiến, vì một khi cô đã quyết định chọn thì sẽ không hối hận.

Cô liếc nhìn Sơ Hạ: “Cho em xem danh sách thí sinh của chương trình tạp kỹ vũ đạo với?”

Sơ Hạ đưa cho cô: “Nhiều người trong danh sách kia là nghệ sĩ được mời tham gia các chương trình tạp kỹ. Chương trình này cũng chỉ mang tính chất đào thải thôi.”

Cô nói: “Ban giám khảo chuyên nghiệp sẽ nhận xét và cho điểm, cũng có khán giả trực tiếp chấm điểm”.

Hướng Nguyệt Minh “Ừm” một tiếng rồi thản nhiên nhìn vào kịch bản chương trình tạp kỹ trong tay.

Các nghệ sĩ sẽ tham gia chương trình này vẫn chưa được xác định đầy đủ, chỉ có một danh sách được mời.

Cô liếc qua luật chơi, cũng không có nhiều phản đối.

“Có vấn đề gì không?”

“Không ạ.” Hướng Nguyệt Minh nhắm mắt lại: “Bản chất của các chương trình tạp kỹ cũng không khác nhau lắm.”

Sơ Hạ trầm mặc một lúc, sau đó lấy ra hai kịch bản còn lại đưa cho cô, nhẹ nhàng nói: “Chị thấy hai kịch bản này không tệ, một trong hai cái là kịch bản vườn trường, rất thích hợp với em. “

Hướng Nguyệt Minh nhướng mày, có chút kinh ngạc: “Thật sao?”

“Ừ.” Sơ Hạ nói: “Nhưng đạo diễn là người mới, trước đây chỉ chuyên làm video linh tinh.”

Hướng Nguyệt Minh nghe xong, vẫn có chút tò mò: “Đạo diễn tên là gì, em đi xem video của anh ta.”

Sơ Hạ nhìn cô: “Không đọc kịch bản trước sao?”

“Đợi một lát nữa rồi xem, bây em muốn tìm hiểu đạo diễn trước.”

Sơ Hạ cạn lời, đành nói tên đạo diễn cho cô.

Đạo diễn tên là Du Chu, một thanh niên mới gần ba mươi tuổi. Hướng Nguyệt Minh xem Weibo của anh ta, ngoài video ra còn có rất nhiều ảnh chụp, tất cả đều có cảm giác rất tươi mát.

Có một cảm giác ngây thơ và tươi mới như truyện tranh, khiến mọi người cảm thấy rất thoải mái.

“Em cảm thấy thế nào?”

“Khá tốt.” Hướng Nguyệt Minh nói: “Nếu là một bộ phim học đường, anh ta sẽ đặc biệt, và trở nên nổi tiếng, mỗi cảnh đều có thể sử dụng làm poster.”

Chị Hạ: “Vậy em đọc kịch bản đi, thích thì chúng ta bàn tiếp.”

“Vâng.”

Ở công ty một lúc rồi Hướng Nguyệt Minh về nhà.

Trong nhà không có ai, rất im ắng.

Hướng Nguyệt Minh trở về phòng, thay một bộ quần áo ở nhà, sau đó nằm uể oải trên ghế sô pha và đọc kịch bản.

Kịch bản vườn trường, mập mờ từ cấp ba đến đại học. Ở cao trung hai người yêu sớm, bị cha mẹ phát hiện và buộc chia tay.

Tình yêu than xuân vườn trường thật trong sáng và đẹp đẽ.



Khi Hướng Nguyệt Minh xem xong, trời đã tối đen.

Cô nghiêng đầu nhìn màn đêm dày đặc ngoài cửa sổ, bóng tối bao phủ, giống như lớp sương mù vậy. Chỉ có vài ngọn đèn sáng như đom đóm chiếu sáng.

Hướng Nguyệt Minh tắt chuông điện thoại nên cô không để ý dì Hứa gọi điện đến.

Cô liếc nhìn, dì Hứa hỏi cô có muốn bà đến nấu cơm không. Hướng Nguyệt Minh nhìn thời gian, không cần bà đến nữa.

Dì Hứa mỗi ngày đều có thời gian rảnh rỗi, trên cơ bản chỉ có buổi sáng, trưa, tối nấu cơm cho hai người bọn họ.

Nhưng Trình Trạm không ăn trưa ở nhà, thỉnh thoảng anh thậm chí còn không ăn tối ở nhà. Chỉ khi Hướng Nguyệt Minh ở nhà, anh mới trở về một hoặc hai lần.

Nghĩ về điều đó, Hướng Nguyệt Minh sờ sờ vào bụng, cảm thấy hơi đói.

Cô rối rắm hai giây rồi gửi cho Trình Trạm một tin nhắn.

Hướng Nguyệt Minh: 【 Tối nay mấy giờ anh về? 】

Trình Trạm: 【 Nhớ anh? 】

Hướng Nguyệt Minh đảo mắt: 【 Anh đang bận à? 】

Trình Trạm: 【 Đang có bữa tiệc. 】

Hướng Nguyệt Minh: 【 Ồ. 】



Trình Trạm nhìn vào chiếc điện thoại đã im lặng, cau mày.

Anh cúi đầu nhấp một ngụm rượu, lắng nghe những cuộc trò chuyện sôi nổi của đám đàn ông xung quanh, cảm thấy hơi mệt mỏi.

Nghe nhóm người này khoe khoang, khoác loác, chi bằng về nhà, xem Tiểu Nguyệt diễn.

Đang lúc suy nghĩ, một người nào đó trong bàn ăn đột nhiên nhắc đến các ngôi sao nữ trong làng giải trí.

Trong cuộc trò chuyện, chủ đề đột nhiên chuyển sang Trình Trạm.

“Nếu muốn nói nơi này có mỹ nữ, thì vẫn là của Trình tổng, mỹ nữ trong công ty của anh ấy có rất nhiều.”

“Quan trọng là, điều đó không liên quan đến việc Trình tổng là ai.” Một người khác tâng bốc: “Trình tổng là người rất có năng lực.”

Trình Trạm không ngước mắt lên, không có ý định trả lời.

“Này, nói đến đây, tôi thấy nữ minh tinh đang lên top mấy ngày nay cũng không tệ, hình như là người của công ty họ Trình đúng không?”

“Là ai?” Một người khác tò mò.

“Là Hướng gì đó... Để tôi nhớ lại...”

Một vài người đang nói chuyện phiếm nên không chú ý rằng sắc mặt Trình Trạm đang dần lạnh xuống.

Người đàn ông vừa lấy điện thoại di động ra vừa tìm ảnh của Hướng Nguyệt Minh, nhìn Trình Trạm: “Chi bằng để Trình tổng giới thiệu—”

Anh ta còn chưa nói xong, ly rượu trong tay Trình Trạm ‘rầm’ xuống bàn.

Âm thanh lớn đến mức thu hút sự chú ý của người khác.

Mọi người nhìn rượu tràn ra khỏi chén rồi nhìn nhau.

Thấy vẻ mặt Trình Trạm, trong lòng người đàn ông kia cả kinh: “Trình tổng?”

Trình Trạm thờ ơ liếc nhìn hai người họ, thu hồi ánh mắt, đứng dậy rời khỏi hội trường.

Mãi cho đến khi Trình Trạm biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, họ mới hoàn hồn.

“Trình tổng……”

“Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại rời đi?”

“Là bởi vì nữ minh tinh vừa rồi sao? Trình tổng như vậy bảo vệ là nghệ sĩ trực thuộc sao?”

Mọi người nghị luận sôi nổi, nhưng vẫn không biết rõ lý do tại sao.

Sau khi lên xe, Đinh Thuyên có chút bất an quay đầu nhìn anh: “Trình tổng.”

Trình Trạm không trả lời.

Trong xe trầm mặc một lát, Trình Trạm đang nhắn tin cho Hướng Nguyệt Minh, sau đó nói: “Ngày mai trước khi đi làm, mang tin tức của hai người kia tới văn phòng cho tôi.”

Đinh Thuyên mí mắt giật một cái, nhắc nhở: “Trình tổng, vừa rồi là người bên công ty họ Quách mới nhận chức tổng giám đốc.”

“Ừ.”

Trình Trạm nhàn nhạt nói: “Rất tốt, Quách tổng chắc sẽ rất cảm ơn tôi vì đã đưa ra lựa chọn hộ ông ta.”

Quách tổng cũng là ông chủ của tập đoàn họ Quách. Ông ta đã già và có năm người con trai, một số thành đạt và có một số thì không.

Người vừa rồi là con trai của vợ cả, nhưng cũng là người vô dụng nhất.

Đinh Thuyên nghẹn giọng, không biết nên nói Trình Trạm độc ác hay là đang bảo vệ người của mình.

Anh nói: “Đã rõ.”

Trình Trạm không nói nữa, anh nhìn vào chiếc điện thoại di động đã yên tĩnh hồi lâu rồi gọi cho Hướng Nguyệt Minh.

Khi điện thoại reo lên, Hướng Nguyệt Minh, người đang đội mũ, đeo khẩu trang kín mít, đứng ở các quầy hàng trong chợ đêm.

Cô đang đói meo đói mốc rồi.

Cân nhắc đến mấy ngày tới không thể ăn uống lung tung, Hướng Nguyệt Minh không kìm nén được cơn thèm ăn trong bụng, liền ăn mặc xuề xòa, từ Minh Uyển đi đến quầy hàng ở chợ đêm.

Hai người họ sống ở Minh Uyển, nằm trong trung tâm thành phố yên tĩnh, giữa nhịp sống hối hả và nhộn nhịp.

Ra đến khu chợ đêm, nơi đây vào ban đêm thì đặc biệt náo nhiệt. Có những tòa nhà cao tầng cao chót vót, những trung tâm mua sắm cao cấp và những quầy hàng ven đường trông không được vệ sinh cho lắm, cái gì cũng bán.

Cô vừa gọi một bát mỳ lạnh, còn chưa kịp trả tiền, Trình Trạm đã gọi tới.

“Alo.”

Hướng Nguyệt Minh nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”

Trình Trạm nghe thấy giọng nói ồn ào từ bên cạnh cô, trực tiếp hỏi: “Em đang ở đâu…?”

“Bên ngoài ạ.”

Vừa dứt lời, ông chủ liền nhìn về phía Hướng Nguyệt Minh: “Người đẹp muốn thêm gì không?”

“Tôi muốn thêm miếng thịt gà và xúc xích giăm bông, và thêm thật nhiều ớt cay…”

Nghe được cuộc nói chuyện giữa Hướng Nguyệt Minh và ông chủ, Trình Trạm không nói nhảm với cô, lạnh giọng nói: “Địa chỉ?”

“Đợi lát nữa rồi em gửi cho anh sau.”

Cô cúp điện thoại, Hướng Nguyện Minh trả tiền, rồi thuận tay phát định vị cho Trình Trạm.



Đêm đen dày đặc, đã gần đến mùa hè, ban đêm gió thổi qua, rất mát mẻ.

Khi Trình Trạm đến, Hướng Nguyệt Minh vừa gọi món xoài trộn.

Anh liếc nhìn, cau mày: “Quản lý của em không quản em à?”

Hướng Nguyệt Minh nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, cô cũng lười để ý, nói:  “Nói gì được chứ, có anh chống lưng cho em mà.”

Trình Trạm: “…”

Hướng Nguyệt Minh nhích lại gần người anh, ngửi được trên người anh có mùi rượu: “Anh muốn ăn gì không?”

Trình Trạm thật ra không đói bụng, nhưng nhìn đôi mắt đen láy chờ mong của cô, cố ý nói: “Có.”

Hướng Nguyệt Minh hơi nhướng mày, ánh mắt sáng lên: “Vậy anh muốn ăn cái gì?”

“Em gọi món đi.”

“Vậy để em giới thiệu cho anh, mì xào ở cửa hàng bên kia đường rất ngon, nhưng xếp hàng tương đối dài. Tôm càng ở bên kia cũng ngon, nên cũng phải xếp hàng.”

“…”

Trình Trạm nhìn cô: “Em muốn xếp hàng ở đâu?”

Hướng Nguyệt Minh chớp mắt nhìn anh: “Em muốn ở chỗ này chờ anh.”

Trình Trạm hai mắt nhìn cô chằm chằm, giơ tay rút cà vạt đưa cho cô: “Tìm một chỗ ngồi đi.”

Hướng Nguyệt Minh “Ồ” một tiếng, nhìn xuống chiếc cà vạt trong tay, không hiểu tại sao Trình Trạm lại kéo nó ra một cách khó chịu như vậy.

Năm phút sau, Hướng Nguyệt Minh hiểu ra.

Cô bê đ ĩa xoài ngồi trong góc, chưa kịp ăn thì đã có người tiến đến bắt chuyện với cô.

“Người đẹp, đi một mình sao? Có muốn ngồi chung bàn không?”

Hướng Nguyệt Minh không ngẩng đầu: “Không đi một mình, không muốn ngồi chung bàn.”

“Thật là, tôi đã để ý cô được ba phút rồi.”

Hướng Nguyệt Minh không biết nên nói gì, đang định dùng lý do nào đó để từ chối, thì chợt nhìn thấy chiếc cà vạt trên đùi cô.

Cô dừng lại một chút, cúi đầu nâng cà vạt lên: “Anh trai, tôi đang đợi bạn trai của mình.”

Sau khi người đó rời đi, Hướng Nguyệt Minh nhìn xuống chiếc cà vạt trên tay, khịt mũi.

Trình Trạm thực sự … rất nhàm chán.

Mười phút sau, Trình Trạm quay lại với món mì xào tôm càng mà cô yêu cầu.

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “Không ai xếp hàng à?”

“Có.”

Chớp mắt Nguyệt Minh chớp mắt, không rõ nguyên nhân nhìn anh.

Trình Trạm nhẹ nhàng nói: “Anh trả nhiều tiền hơn.”

Hướng Nguyệt Minh chớp mắt đã hiểu người này đã được mua từ người khác với giá cao hơn.

Cô không nói gì, lầm bầm một câu: “Có tiền thì ghê gớm thật.”

Trình Trạm: “Ừ.”

Hướng Nguyệt Minh nhìn thẳng vào mắt anh, vờ như không có ý gì: “Em không phải đang khen anh.”

Trình Trạm cười lạnh một tiếng, liếc cô một cái: “Còn không ăn?”

Hướng Nguyệt Minh nhìn con tôm càng trước mặt, làm nũng nói: “Anh lột vỏ em mới ăn.”

Trình Trạm phớt lờ cô.

Thấy vẻ mặt hờ hững của anh, Hướng Nguyệt Minh giơ chân cọ cọ ống quần anh: “Trình Trạm.”

Trình Trạm thậm chí không thèm nhìn cô.

Hướng Nguyệt Minh bĩu môi, nói một cách tự phụ và bất bình: “Ai da, Trình tổng chỉ nguyện ý vì em mà tiêu tiền, nhưng lại không muốn vì em mà động thủ.”

Trình Trạm lạnh lùng nhắc nhở: “Đáng lẽ tối qua anh nên tắm giúp em.”

“…?”