Một cơn sóng khổng lồ liên tục dao động theo chuyển động của hai người.
Anh vẫn cứ cười: “Cố ý chuẩn bị vì em, thích không?”
Người đàn ông ý cười nhàn nhạt, giọng nói khàn khàn trời cho.
Tần Diệp Tân đỏ mặt, anh nhanh chóng đặt lên đôi môi căng mọng của cô một nụ hôn.
“Phổ cập kiến thức một chút.” Dứt lời, từ trên tủ đầu giường anh lấy xuống một đồ vật.
Nó có hình dáng thon dài, một đầu chứa dung dịch kết tủa.
Tần Thận mở chốt, đồ vật liền rung lên. Anh đem đầu chứa dung dịch kết tủa đặt lên ngực cô, cách lớp váy, làm rung một bên đầu vú.
“Ư…~” Tần Diệp Tân khó chịu rên rỉ ra tiếng.
Nét mặt anh vẫn không đổi nhưng nếu nhìn kỹ, thật ra trong đáy mắt anh đã nổi lên rặng đỏ. Tần Thận vẫn mặc nguyên bộ lễ phục màu trắng trước đó, nhưng dây thắt lưng không biết đã cởi bỏ lúc nào, lộ ra dương vật dính đầy chất lỏng ướt át, hiên ngang thẳng tắp, giống như vừa mới từ phía dưới rút ra.
Anh nhẹ nhàng cúi người, duỗi tay lần nữa lẻn vào dưới váy cô.
Quần lót đã sớm không còn, chỉ còn lại hai mảnh vải vụn bị xé rách ném ở mép giường.
Người đàn ông thuần thục ấn vào hai mảnh môi âm hộ hồng hào, đồng thời duỗi ra hai ngón tay.
Huyệt nhỏ vừa ướt vừa chặt chỉ trong chốc lát khiến nhịp thở của anh hỗn loạn.
“Thật chặt.” Tần Thận mặt không chút thay đổi nói.
“Vừa mới chạm vào đã hút mạnh như vậy.”
Tần Diệp Tân vặn vẹo eo, đạo cụ trên ngực khiến cô ngứa ngáy, cô không mặc áo lót mà chỉ dán miếng dán, cho nên càng thêm nhạy cảm.
Người con gái giơ tay cởi váy, cặp nhũ mê người cứ thế hiện ra, cô nắm một bên nhũ nắn bóp.
Anh tắt đồ vật, cười nói: “Tay em nhỏ như vậy làm sao nắm hết được.”
Nói xong, bàn tay còn lại của anh xoa xoa bên ngực lớn còn lại. Anh cúi thấp người xuống một chút, môi mỏng đặt bên tai cô, nói: “Em nhìn em, tay anh lớn như vậy còn không ôm được hết.”
Bàn tay anh vừa to vừa dày, lúc này vừa nắn vừa bóp, cũng không thể hoàn toàn khống chế được nhũ thịt mềm mại trong tay.
Người anh em phía dưới lại bành trướng thêm vài phần.
Trong phòng bày rất nhiều đạo cụ, anh ôm cô đứng dậy, đi tới ghế tình dục.
Một phòng nhiều đồ như vậy, cô tự biết bản thân không trốn được. Hơn nữa hôm nay là ngày hai người đính hôn, cảm xúc của cô cũng tăng vọt, đỏ mặt nói nhỏ: “Anh yêu, nhẹ thôi.”
Anh đặt cô ngồi trên ghế, không biết từ nơi nào lấy ra một bộ còng tay, đem hai tay cô khóa lại. Không chỉ có vậy, cô còn bị bịt mắt bằng một chiếc khăn dày cộp.
Trước mặt tối đen, cử chỉ tay bị hạn chế, tất cả đã khiến cô sợ hãi.
“Anh yêu…” Cô khẽ gọi, chỉ mong nhận được một chút thương hoa tiếc ngọc từ anh.
Im lặng… Chỉ có sự im lặng trả lời cô…
Tần Diệp Tân càng sợ, cô khóc lớn.
“Anh yêu… anh yêu…”
Đột nhiên, một vật không thể phân biệt được ngay mềm hay cứng được nhét vào miệng cô.
“Ăn đi em.” Trong không gian vang lên giọng nói người đàn ông.
Người con gái không nhìn được vẻ mặt của Tần Thần. Dù anh nói gì, cô cũng ngoan ngoãn làm theo.
Vật thô dài bắt đầu ra vào trong miệng cô, cô cũng lờ mờ đoán được, mở miệng muốn nói thì lập tức bị dương vật giả lấp kín hoàn toàn, lời đến miệng hóa thành tiếng rên rỉ.
Lần đầu tiên trông thấy bộ dáng ăn ngon lành của cô, cổ họng anh khô khát.
“Bé ngoan, anh muốn nhìn em ăn.”
Trước kia cô chưa từng làm vậy, bởi vì vật đàn ông của anh quá lớn còn miệng cô thì quá nhỏ.
Từ trên cao anh nhìn xuống, bàn tay khống chế tốc độ ra vào của dương vật giả trong miệng cô, tận hưởng dáng vẻ ngoan ngoãn của cô.
Anh tiến lại gần, vươn tay tháo nốt phần váy còn vương lại trên người cô.
Người con gái e lệ, cả cơ thể trần trụi trước mắt anh, mà cô lại không nhìn thấy gì, vật ấy vẫn tung hoành trong miệng nhỏ, cô không thể tiến hay lui, huống chi là trốn, chỉ có thể kêu rên rỉ ra tiếng. Khóe miệng dần chua xót, tay lại bị còng, đến việc đơn giản như sờ miệng cũng không được.
Tất cả những điều này đã khiến cô tủi thân, hai dòng nước mắt cứ thế chảy xuống.
Anh nhanh chóng rút ra dương vật giả ném qua một bên: “Sao em lại khóc?”
“Đồ lừa đảo, anh chỉ biết bắt nạt em.” Cô mặc kệ nước mắt rơi xuống, nghẹn ngạo nói.
“Cái này thương em.” Tần Thận vòng ra sau lưng cô, nâng eo cô lên, nhẹ nhàng đặt trước côn thịt của anh, tiếp đó dùng sức thọc vào rút ra.
“A… ưm… Chậm một chút … ư…” Dòng nước mắt vẫn chưa kịp khô, Tần Diệp Tân rung động ngây ngất, chỉ cần Tần Thận không làm chuyện gì xấu, đối với cô mà nói, bị bịt mắt cùng bị khống chế đều trở thành liều thuốc kích thích đến tột cùng.
Tần Thận xoa xoa hai bầu vú của người trước mặt, thở hổn hển nói: “Thoải mái không em?”
Người con gái khóc nấc hai tiếng, hốt hoảng gật đầu.
Tiếp đó, anh đột nhiên rút ra, mở còng tay cho cô, bế cô lên.
Người vẫn bị bịt mắt được anh ôm đến một nơi rồi đặt cô lên một thứ mềm mềm bổng bổng.
Anh nhỏ giọng nhắc nhở: “Đây là võng.”
Nói xong, anh nắm hai chân đang chới với khỏi mặt đất của cô cố định lại, đỡ côn thịt cắm vào.
“Hưm…a…” Tần Diệp Tân quá sợ hãi, cảm giác lơ lửng trên không trung khiến vô cùng bất an, “Trở về… trở về giường…”
“Cho anh bắn một lần ở đây,” người đàn ông lưu manh nói, “Nếu không chúng ta đổi cái khác.”
Vừa nghe lựa chọn tiếp theo, người con gái không dám đề cập đến bất kì ý kiến nào, ngoại trừ thở dốc theo bản năng, nhích người di chuyển cô cũng không dám.
Không biết đã xâm nhập được bao lâu, Tần Diệp Tân cảm thấy hai chân đã bắt đầu tê dại, khóc lóc cầu xin: “Anh…. Anh trai bắn cho em…. anh trai Tần Thận… được không…”
“Bé ngốc.”
“Đính hôn rồi, gọi chồng yêu.”