Nuông Chiều Riêng Em

Chương 4: Cuộc trò chuyện ban đêm




Tần Khánh bước ra khỏi nhà tắm, thấy vợ mình đang đeo kính dựa vào sofa đọc sách, sợ quấy rầy bà, lặng tiếng lên giường chuẩn bi nghỉ ngơi.

Diệp Tình ngẩng đầu, “Anh đi ngủ sao?”

Tần Khánh khẽ cười, “Em cũng đừng đọc sách quá muộn, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Tần Khánh cùng Diệp Tình là thanh mai trúc mã, Diệp Tình sinh ra trong gia đình dòng dõi học hành, còn Tần Khánh là con trai độc nhất trong một gia đình nền nếp nghiêm khắc. Khi còn trẻ ông theo đuổi bà, gia đình cũng khá giả có điều kiện. Sau đó bị phá sản, Tần Khánh giấu đi tình yêu vào trong lòng, ngược lại Diệp Tình không chê không e ngại ông, còn âm thầm giúp đỡ ông rất nhiều. Sau khi dốc sức gây dựng lại Tần gia, Tần Khánh lập tức theo đuổi lại Diệp Tình, cuối cùng cũng tu thành chin quả.

25 tuổi Diệp Tình sinh hạ Tần Thận, hiện tại đã qua tuổi 50, nhưng dường như năm tháng vẫn còn ưu ái người phụ nữ nhân hậu ấy, cùng với việc chăm sóc dưỡng da thích hợp, trông Diệp Tình vẫn như người phụ nữ tầm tuổi 40.

Có lẽ một người có lòng trắc ẩn, chịu qua cực khổ, mới có thể chủ động giúp đỡ người khác.

Năm đó Diệp Tình dẫn tiểu nha đầu kia về nhà, Tần Khánh cảm thấy bất ngờ và có ý nghĩa ẩn sâu bên trong.

Đứa trẻ nhỏ bé gầy gò, quần áo tả tơi ngã trong cơn mưa lớn, khi được cấp cứu toàn thân sốt cao không ngừng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm kêu mẹ. Một phần là đáng thương, phần còn lại là chua xót.

Sau đó Tần Khánh cho người đi điều tra đứa trẻ đột nhiên xuất hiện trên con đường núi quanh khu biệt thự này mới biết được nó tên là Phương Dịch. Đêm đó cô bé chạy từ khu ổ chuột tồi tàn dưới chân núi chạy lên. Tra sâu thêm thì phát hiện được cha cô bé vì bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án giết người nên đang hầu tòa đợi xét xử. Vụ án xảy ra vào đêm mưa mà Tần Diệp Tân chạy ra khỏi nhà.

Tần Diệp Tân thừa hưởng vẻ đẹp của bố cô Phương Cao Dịch, ông ta lớn lên tuấn mỹ, gương mặt sáng sủa sát gái, nhưng từ nhỏ vì lăn lộn cùng đám người xấu nên dần hình thành thói quen không tốt say rượu đánh bạc đủ cả, nhưng vẻ đẹp trai của ông ta cùng với cái miệng dẻo giỏi dỗ dành phụ nữ giúp ông ta trở thành tiểu bạch kiểm* của nhiều phu nhân giàu có, nhưng bản tính tham lam khiến ông ta không muốn gắn bó với một kim chủ lâu dài.

*Tiểu bạch kiểm: Chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai. Nghĩa khác là chỉ trai bao; con trai hám tiền.

Mẹ ruột của Tần Diệp Tân nguyên là một tiểu thư trong gia đình giàu có. Bố mẹ bà đột ngột qua đời khi bà còn nhỏ, khiến tuổi còn nhỏ nhưng bà được thừa kế rất nhiều tài sản. Chán ghét vì cuộc sống giàu sang nịnh hót của tầng lớp giàu có, trùng hợp bà ấy gặp gỡ Phương Cao Dịch. Bà mê luyến ông ta đến không thể kiềm chế được, đồng thời còn bị lừa đến hết thuốc chữa, thậm chí chưa lập gia đình mà đã sinh con gái cho ông ta, mặc dù không danh không phận, dù nghèo khổ bất kham, dù cho chính bản thân cùng con gái bị Phương Cao Dịch đánh đập bạo lực cũng không nghĩ tới ngày rời khỏi ông ta.

Khác với sự giàu có của Tần gia, một gia tộc đã trải qua thăng trầm và tích lũy từ thế hệ này sang thế hệ khác, tiền tài của Phương Cao Dịch đến và đi một cách nhanh chóng.



Khi Phương Cao Dịch thay vợ nắm quyền tài chính, ông ta cảm thấy như đứng trên tầng cao nhất của mây trời, nhìn cái gì cũng thấy vừa mắt, thẳng đến một ngày đám mây rơi xuống bùn lầy, ngước mắt nhìn lên chỉ toàn là dè bỉu ghê tởm.

Tần Khánh lắc đầu, những mưu mẹo trong cuộc sống giúp người ta đạt được mong muốn nhanh chóng, nhưng mà nó cũng phù du như một giấc mơ.

Tần Diệp Tân được đưa đến Tần gia để chữa trị và tĩnh dưỡng một thời gian. Tần Khánh làm kinh doanh, tiếp xúc với nhiều người nhiều hoàn cảnh, ánh mắt nhìn người cũng sắc sảo hơn thường. Cô gái nhỏ tuy sinh ra ở một gia đình hỗn loạn, nhưng trong đôi mắt không có thù địch hoặc căm ghét, như là chú nai con sinh ra giữa bầy sói, một mình tồn tại trong một hoàn cảnh đầy biến động.

Diệp Tình quyết tâm muốn nhận nuôi Tần Diệp Tân, còn phải cho cô một tên gọi mới, lớp người lớn tuổi trong nhà cực lực phản đối, cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu của Tần Khánh.

Sau khi sinh hạ Tần Thận, vì bệnh mà Diệp Tình không thể sinh thêm nữa, dù vậy bà vẫn luôn muốn có một đứa con gái. Bà thực tâm thích tiểu nha đầu này, Tần Khánh cũng nhìn ra, đứa trẻ này ai cũng không tiếp xúc, nhưng một khi đã nhận định bạn, sẽ đối xử với bạn thật lòng bằng tất cả những gì con bé có.

Sinh nhật 17 tuổi năm ấy, Tần Khánh vốn định cho Tần Diệp Tân bất động sản, nhưng cô kiên quyết từ chối không cần.

Thấy chồng mình lâm vào trầm tư, tựa hồ không có buồn ngủ, Diệp Tình buông quyển sách trong tay, đi đến mép giường, nhẹ nhàng mát xa thái dương cho ông.

Ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, Diệp Tình nghi hoặc nói: “Em giới thiệu cho A Thận nhiều đối tượng như vậy thế mà nó không tìm được cô nào trong đám tiểu thư ấy, ngược lại tránh em như tránh rết, hôm nay không biết có phải do em nghĩ nhiều không, quan hệ của A Thận và Tân nhi có gì đó kỳ lạ.”

“Hử?”

“Em cảm thấy hai đứa nó có gì đó.”

Tần Khánh nhíu mày, bỗng nhiên nhớ tới một việc. Nhưng xem xét đến cùng cũng chỉ là suy đoán, ông không muốn nói gì đó khi sự việc chưa được chứng thực.

Ông nói, “Nói không chừng chỉ là do em suy nghĩ nhiều.”

Diệp Tình cười cười: “Em vừa rồi còn suy nghĩ, nếu hai đứa nhỏ có thể đến với nhau thì quá tốt rồi. Tân nhi là đứa trẻ chúng ta nhìn trưởng thành, anh nói xem, lần đầu tiên con bé đến nhà mình, thoạt nhìn còn là một đứa trẻ con mà nháy mắt đã là thiếu nữ trưởng thành như bây giờ rồi.”

“Đúng vậy, lúc trước còn ở nhà cũ, học tiểu học cũng bị ngắt quãng, còn nhớ rõ lúc đó con bé mới hơn 12 tuổi, đến tuổi vào cấp hai, vậy mà kiến thức cấp một còn chưa rõ hết, ai ngờ đến bây giờ tiếng Anh so với bạn bè cùng lứa tuổi vượt trội hơn hẳn.”



Diệp Tình nhớ tới một sự kiện, đột nhiên cười ra tiếng.

Tần Khánh nghiêng đầu nhìn bà.

Người phụ nữ vẫn cười nói: “Lúc ấy cho con bé học gia sư chương trình tiểu học, Tân nhi chịu áp lực rất nhiều đến độ nhiều đêm trộm khóc ướt gối, dì Lưu nói với em, sáng sớm dọn dẹp phòng cho con đều thấy gối ướt đẫm, còn tưởng rằng phòng ngủ bị dột cơ.”

Người đàn ông cũng cười vang: “Tuổi nhỏ quả thật không dễ dàng.”

Nói đến đây, trong mắt Diệp Tình thêm vài phần yêu thương: “Mỗi lần con bé trở về Trung Quốc đều mang quà về. Mấy năm này Tân nhi ra nước ngoài làm em rất lo lắng. Còn nhớ mỗi dịp về nhà việc đầu tiên là chạy tới ôm em kêu mẹ rồi mới lên tầng cất đồ đạc. Thật thương con bé một thân một mình sống ở nước ngoài không ai chăm sóc cả.”

Tần Khánh hiểu ông vì công việc mà còn mắc nợ bà nhiều, mấy năm gần đây đặc biệt bận rộn, không có thời gian chăm sóc gia đình, may mắn thay, sự xuất hiện của Tần Diệp Tân đã bù đắp những thiếu sót của ông.

“Năm đó Diệp Tân cùng anh nói muốn tới New York học tập, sau đó ở lại đấy xử lí sản nghiệp ở nước ngoài của Tần gia. Khi ấy không đủ nhân lực quản lí tất cả doanh nghiệp ở nước ngoài, Tần Thận cũng vừa mới tiến vào công ty, thật là nhiều nỗi lo lắng.”

Diệp Tình không nghĩ tới Tần Diệp Tân còn nhỏ tuổi như thế mà lại có ý tưởng như vậy.

“May mắn thay hiện tại công ty đã được A Thận xử lí gọn gàng, Tân nhi cũng đã trở lại. Diện mạo này của con bé chỉ sợ làm dâu nhà khác sẽ bị bắt nạt mất. Em vẫn muốn hai đứa trẻ ở bên nhau, Tân nhi làm con dâu của Tần gia em mới an tâm, còn có thể vẫn là con gái ngoan ở cạnh em, chỉ là không biết công ty có cần A Thận cưới vợ có gia thế hay không.”

Tần Khánh ho: “Suy nghĩ vớ vẩn cái gì đấy.”

Diệp Tình cong mi cười: “Vậy là tốt rồi, em không biết cuối cùng em có nghĩ nhiều quá không.”

Tần Khánh kéo đôi tay đang đặt trên đầu ông, đặt trong bàn tay xoa nắn, an ủi nói: “Xem hai đứa nó có duyên phận này hay không.”

Lúc này, cô gái nhỏ bị Tần Thận đặt dưới thân nghe xong lời anh nói, ham muốn trong người giảm đi vài phần, đôi mắt long lanh mở to quay đầu lại, có chút khó tin nhìn về phía người đàn ông.