Đoạn đường đi về từ nhà ông nội, biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Hành Hành vẫn không tài nào khá hơn. Lâm đại thiếu gia đã bị bát mì làm tổn thương đầy mình, mặc dù bát mì mà chị Trương làm cho anh ngon nức mũi, nhưng cảm giác đã bị tổn thương thì làm sao có thể chữa khỏi ngay lập tức được.
Lâm Hành Hành uể oải lái xe, được nửa đường thì dừng lại: “Tôi không lái xe được nữa.”
Vu Đằng không biết lái xe, mà tài xế nhà mình lại đình công, thời gian hẹn với chị gái xinh đẹp phòng nhân sự lại sắp đến khiến cô càng gấp gáp: “Tôi phải về nhà thay quần áo.”
Đến cơm cũng không được ăn no, giờ còn đòi anh đưa về nhà? Lâm Hành Hành buông vô lăng, anh ngồi dựa người về phía sau: “Vậy cô lái đi.”
Cô đâu biết lái xe! Vu Đằng thở dài một hơi, cô đẩy cửa xe rồi bước xuống.
Lâm Hành Hành chọn chỗ dừng xe cũng đủ lắt léo, xung quanh đường không thấy nổi một cái bóng xe. Vu Đằng mở bản đồ ra nhìn, từ chỗ này đi đến trạm tàu điện ngầm mất khoảng 3km. Thôi kệ đi, cùng lắm thì cô đi bộ đến trạm tàu điện ngầm.
Thấy Vu Đằng xoay người rời đi, Lâm Hành Hành ung dung ngồi dậy, không nhanh không chậm đạp chân ga đi theo đằng sau cô: “Cô hứa sẽ nấu cơm cho tôi ăn mỗi ngày, đồng thời không tính thêm phí thì tôi sẽ lập tức đưa cô đi.”
Vu Đằng sải bước đi về phía trước, cô vừa nhìn bản đồ vừa nói: “Tôi không cần.”
Sau này cô còn công việc của mình, cô đâu có thời gian nấu cơm cho anh ta ăn mỗi ngày. Lâm Hành Hành là đạo diễn nổi tiếng nên có thể nhàn rỗi ở nhà, còn cô chỉ là dân thường, làm sao giống như anh ta được.
“Vậy tôi không đưa cô đi nữa.”
Không đưa thì thôi, ai thèm?! Vu Đằng lườm anh một cái, sau đó dời bước về bên trái để cách xa xe Lâm Hành Hành một chút.
Chiếc xe bên cạnh bỗng nhiên tăng tốc, lao vút đi nhanh như chớp. Vu Đằng giơ ngón giữa với đuôi xe của Lâm Hành Hành rồi lủng bủng mắng vài câu.
Chính lúc cô đang định đi tiếp thì một chiếc xe hơi dừng bên cạnh, người trên xe ấn hạ cửa kính, Vu Đằng lập tức nhìn thấy anh chàng hàng xóm đẹp trai ngang ngửa Lâm Hành Hành.
Anh hàng xóm hòa ái dễ gần hỏi Vu Đằng: “Em muốn đến chỗ nào? Đúng lúc anh rảnh rỗi nên sẽ đưa em đi.”
Vu Đằng lại một lần nữa báo địa chỉ nơi làm việc của vua màn ảnh Ngụy Hạc Trường.
“Lại làm phiền anh rồi.” Vu Đằng nhìn người đàn ông đang lái xe, “Cũng may lần trước có anh giúp đỡ.”
Ngụy Hạc Trường khẽ cười, “Không cần khách khí, tiện đường mà thôi.”
“Ồ, anh cũng đến phòng làm việc của Ngụy Hạc Trường?” Vu Đằng không thể không cảm khái duyên phận kỳ diệu, cô nhớ người này từng nói đã gặp cô ở buổi tiệc tối của công ty giải trí Hoa Hoa. Với điều kiện của anh ta, có thể xuất hiện ở nơi đó… chẳng lẽ anh ta cũng là một ông chủ thần bí nào đó???
Vu Đằng mở miệng thăm dò: “Anh cũng là diễn viên sao, hay là nhà đầu tư? Nếu anh không muốn nói, vậy không nói cũng không sao đâu.”
Ngụy Hạc Trường dùng ánh mắt ra hiệu cho Vu Đằng nhìn quyển tạp trí trước mặt, “Em đọc đi.”
Vu Đằng buồn bực trong lòng nhưng vẫn cầm cuốn tạp trí lên đọc. Cuốn này là số mới nhất của tạp trí thời trang nào đó, hình như nó mới được lên kệ vào sáng nay.
Nhanh như vậy đã nhận được tạp trí trong tay, có vẻ anh ta đúng là ông chủ đứng phía sau. Vu Đằng đang định mở trang đầu tiên thì chợt thấy mấy chữ to đùng trên bìa tạp trí “Cuộc sống của Ngụy Hạc Trường”.
Hóa ra Ngụy Hạc Trường là người mẫu trang bìa cho kỳ này, đồng thời là ông chủ tương lai của cô.
Vu Đằng tập trung nhìn kỹ người trên bìa tạp trí, sao vua màn ảnh này nhìn quen quen…
“A a a… anh anh anh!” Vu Đằng trợn to mắt nhìn trang bìa rồi lại quay đầu nhìn người lái xe, “Em em em…”
Ngụy Hạc Trường khẽ cười: “Đúng vậy, là anh.”
Không biết nên mới ngồi trên xe của boss tương lai thì phải làm sao? GẤP!!! ONLINE CHỜ!!! TvT
Tận đến lúc tới dưới tầng của phòng làm việc, Vu Đằng vẫn chưa thoát khỏi nỗi khiếp sợ. Ngụy Hạc Trường thì ngược lại, anh chậm rãi nói với cô: “Anh nghe phòng nhân sự nói ngày mai em sẽ chính thức đi làm?”
“Vâng.” Vu Đằng gật đầu, chợt nhớ tới chuyện gì đó, cô vội vàng nói tiếp, “Nếu như có việc cần làm thì em có thể đi làm luôn hôm nay.”
Vu Đằng định về nhà thay bộ quần áo rồi mới đến gặp chị gái xinh đẹp phòng nhân sự, nhưng thấy thời gian không còn sớm nên cô đến thẳng chỗ làm. Nếu biết gặp được boss, kiểu gì cô cũng phải ăn mặc chỉn chu rồi mới đến đây.
“Đừng căng thẳng.” Ngụy Hạc Trường tựa người vào ghế lái xe, “Như này đi, bây giờ anh lên phòng làm việc lấy hợp đồng để buổi tối gặp đạo diễn, em đi với anh luôn đi.”
“Không thành vấn đề”, Vu Đằng gật đầu, “Em cần chuẩn bị gì không?”
Nghĩ tới chuyện này, Ngụy Hạc Trường bèn nói, “Nghe nói vị đạo diễn này thích đồ chơi, bây giờ chúng ta đi đến trung tâm thương mại, anh đã liên hệ trước rồi, em chỉ cần vào đó lấy quà tặng là được.”
Kết quả Vu Đằng ngây ngây ngô ngô đi làm ngày đầu tiên như vậy, Ngụy Hạc Trường đưa cô đến trung tâm thương mại gần nhà, cô cẩn thận tránh các cánh săn ảnh và đi đến cửa hàng đồ chơi, sau đó mua full bộ siêu nhân điện quang.
Nhìn dáng vẻ này của Vu Đằng, Ngụy Hạc Trường bật cười: “Cánh săn ảnh không biết em.”
Ừ nhỉ? Vậy mà từ nãy cô lén lén lút lút như kẻ trộm.
Vu Đằng ôm bộ siêu nhân điện quang đi sau lưng Ngụy Hạc Trường, khi thấy con đường dưới chân mình càng lúc càng quen thuộc…
Ngụy Hạc Trường nói đi gặp đạo diễn, nhưng chỗ ở của đạo diễn này không phải là chỗ ở của chồng cô hay sao!
Chẳng lẽ Ngụy Hạc Trường đi gặp Lâm Hành Hành? Vu Đằng nhìn bộ siêu nhân điện quang trong tay mình thì càng cảm giác được khả năng này là rất lớn.
Đi đến cửa chính, Ngụy Hạc Trường nhấn chuông cửa, Vu Đằng thì đứng phía sau anh ta.
Người mở cửa là Tần Liệt, nhìn thấy vua màn ảnh Ngụy Hạc Trường, anh ta tự nhiên chào hỏi đôi ba câu lấy lòng. Còn Vu Đằng đi theo Ngụy Hạc Trường vào nhà mình dưới cái nhìn dò xét của Tần Liệt.
Vốn dĩ Lâm Hành Hành đã quên mất chuyện ký hợp đồng ngày hôm nay, đến khi Tần Liệt đến nhà thì anh mới nhớ ra, đã thế Ngụy Hạc Trường còn chủ động đến tận cửa, Lâm Hành Hành đương nhiên không quên hiếu khách.
Nhưng khi thấy Vu Đằng đi theo sau Ngụy Hạc Trường, đôi mắt anh hơi híp lại: “Đằng Đằng, em đứng đó làm gì?”
Thấy Ngụy Hạc Trường nhướng mày lộ vẻ ngờ vực, Lâm Hành Hành nhanh chóng tới gần ôm bả vai Vu Đằng: “Trước đó Ảnh đế Ngụy cũng từng gặp qua cô ấy rồi, vợ của tôi – Vu Đằng”.
Lần trước chỉ là vị hôn thê, lần này đã trở thành vợ? Nghĩ lại những tin tức biết được trong mấy ngày qua, Ngụy Hạc Trường cũng đoán được tám chín phần, anh nở nụ cười phối hợp với Lâm Hành Hành: “Vu Đằng mới vào làm việc tại công ty tôi, hiện tại cô ấy sẽ làm trợ lí cho tôi.”
Lần này đến lượt Lâm Hành Hành sửng sốt, anh mới chỉ bỏ mặc để cô đi tàu điện ngầm… từ khi nào thì cô tìm được việc? Với lại mấy buổi phỏng vấn ngày hôm qua không phải đều thất bại sao?
Bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của anh, Vu Đằng chủ động nói: “Do anh không có hỏi em, buổi phỏng vấn đầu tiên ngày hôm qua rất thành công.”
Ra là thế… bây giờ không cần hỏi thì anh cũng biết nơi phỏng vấn đầu tiên là công ty nào.
_______________________
Chuyện chính ngày hôm nay là ký hợp đồng, Lâm Hành Hành và Ngụy Hạc Trường đều cầm một bản hợp đồng trên tay, bọn họ đang thương thảo vài điều khoản bên trong hợp đồng.
Lần này Công ty giải trí Hoa Hoa chỉ rót vốn đầu tư chứ không tham gia chế tác, cho nên Tần Liệt chỉ cần “dắt mối” là hoàn thành công việc, anh bèn ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh cùng Vu Đằng.
“Thật xin lỗi!” Vu Đằng ngượng ngùng nói, “Em không nghĩ tới mình lại nhậm chức nhanh như vậy, cho nên còn chưa xin nghỉ việc ở công ty bên kia.”
Tần Liệt xua tay và nói: “Anh sẽ bảo bộ phận nhân sự lập tức xử lý, tháng này vẫn trả lương cho em như bình thường.”
Dù hơi ngại nhưng Vu Đằng vẫn vui vẻ: “Em cảm ơn ông chủ!”
Nụ cười trên mặt Vu Đằng cực kỳ tươi tắn.
Tần Liệt quay đầu nhìn Lâm Hành Hành đang bàn bạc công việc với Ngụy Hạc Trường, sau đó lại nhìn Vu Đằng không tim không phổi ở bên cạnh, cuối cùng anh không khỏi bật cười, hai người này nói chỉ là hợp đồng kết hôn, nhưng tương lai ai nói trước được điều gì.
“Nhân tiện cho em hỏi anh một vấn đề được không?”
Tần Liệt gật đầu: “Em dâu cứ hỏi.”
“Chuyện là…” Vu Đằng hơi xoay đầu, cô liếc mắt thăm dò phía bên kia thì chạm phải ánh mắt Lâm Hành Hành đang nhìn về phía mình, “Nếu như hai người bọn họ hợp tác, có phải em sẽ gặp Lâm Hành Hành ở trường quay mỗi ngày không?”
“Ngụy Hạc Trường là diễn viên chính của bộ phim, còn Lâm Hành Hành là tổng đạo diễn. Với tư cách là trợ lý riêng của Ngụy Hạc Trường, em thường xuyên gặp bọn họ ở phim trường là điều bình thường. Sao vậy, em đang lo lắng chuyện gì sao?”
“Dạ không.” Vu Đằng thầm nghĩ mình biểu hiện ra ngoài rõ ràng như vậy sao, “Em chỉ sợ làm chung một chỗ sẽ giết chết tình cảm vợ chồng, hì hì.”
Tần Liệt nghiêng người lại gần Vu Đằng, anh nhỏ giọng hỏi: “Không phải hai người không có tình cảm với nhau sao?”
“Đúng vậy.” Vu Đằng mạnh mẽ gật đầu, “Em sợ chính là điều này. Bọn em không có tình cảm với nhau, mỗi ngày ở chung một chỗ sẽ cản vận hoa đào của nhau, như vậy sẽ giết chết mối quan hệ vợ chồng có thể có trong tương lai.”
Khóe miệng Tần Liệt giật giật… có vẻ như con đường hôn nhân của người anh em tốt vẫn còn gian nan lắm.
______________
Lâm Hành Hành nhìn Vu Đằng rồi lại nhìn nhìn bộ siêu nhân điện quang đặt cạnh bàn, trong lòng cảm thấy bực bội: “Ảnh đế Ngụy nổi tiếng thế kia, từ bao giờ lại dùng người mới làm trợ lý riêng cho mình?”
Ngụy Hạc Trường nhíu mày, “Đạo diễn Lâm cảm thấy Vu Đằng không đủ ưu tú?”
Đây gọi là tự bê đá đập vào chân mình, Lâm Hành Hành đành phải gật đầu, “Cô ấy chưa đủ chín chắn.”
Cô ngốc này mới hai mươi tuổi, so với anh thì không phải chưa đủ chín chắn trưởng thành hay sao?
Ngụy Hạc Trường khẽ cười: “Tôi thích những người trẻ tuổi, ở bọn họ luôn có sự nhiệt huyết năng động.”
Ồ!!! Nghe xong những lời này, không hiểu sao Lâm Hành Hành lại thấy khó chịu. Thích là có ý gì? Thích sự nhiệt huyết năng động của người trẻ tuổi là sao… hay anh ta đang tự nói bản thân giống như yêu tinh hút dương khí?! Lâm Hành Hành bất mãn trong lòng nhưng không thể nói ra.
Lần hợp tác này đã được quyết định từ trước, hơn nữa còn do Tần Liệt trải đường, anh hoàn toàn có thể từ chối hợp tác, nhưng anh sợ Tần Liệt sẽ ra tay đánh anh đến chết.
Lâm Hành Hành cầm cây bút ký trên bàn, trang nhã phóng khoáng ký tên mình lên bản hợp đồng, sau đó anh đổi qua bản hợp đồng có chữ ký của Ngụy Hạc Trường, hợp đồng giữa hai người đã được ký kết thành công.
Ngụy Hạc Trường cầm cốc trên bàn uống ngụm nước, cốc trên tay còn chưa đặt xuống thì Lâm Hành Hành không đầu không cuối nói một câu: “À đúng rồi, tôi cũng thích sự nhiệt huyết năng động của những người trẻ tuổi.”
Ngụy Hạc Trường suýt thì sặc, “Ồ, đúng là trùng hợp.”
“Ừm, trùng hợp thật.” Lâm Hành Hành dựa lưng vào ghế sô pha, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Đằng Đằng nhà tôi còn trẻ, có đôi khi không hiểu chuyện, làm việc khó tránh khỏi không chu toàn. Nếu Ảnh đế Ngụy cảm thấy Đằng Đằng không phù hợp với công việc, vậy càng không cần phải kiêng dè điều gì cả.”
Cuộc đối đầu giữa những người thông minh thường mịt mờ, khó hiểu. Cho nên lúc Vu Đằng nghiêng người lại gần chỉ kịp nghe thấy Ngụy Hạc Trường nói: “Như vậy sao được, vì mặt mũi của đạo diễn Lâm, tôi sẽ cho Vu Đằng thêm cơ hội rèn luyện.”
Đợi đến khi tiễn Tần Liệt và Ngụy Hạc Trường ra đến cửa, Vu Đằng mới tiến lại gần Lâm Hành Hành, “Tôi có được công việc này là do anh nói giúp trước mặt Ngụy Hạc Trường sao?”
Lâm Hành Hành biết nếu bây giờ mình gật đầu, khả năng 50:50 là Vu Đằng sẽ từ bỏ công việc trợ lý. Nếu như anh lắc đầu, chắc chắn sáng mai cô ngốc này sẽ hí hửng đi làm. Suy đi nghĩ lại, rốt cuộc Lâm Hành Hành cũng mở miệng nói, “Đúng…”
Quả nhiên sự mong chờ trong đôi mắt Vu Đằng lập tức biến mất không thấy tăm hơi, Vu Đằng rất thích cảm giác đạt được thành tựu dựa vào chính sức lực của bản thân.
Nghĩ tới hình ảnh mệt mỏi khi nói ra câu “Vu Đằng, mày đúng là thảm!” của cô ngày hôm qua, Lâm Hành Hành nhất thời mềm lòng, “Đúng…mới là lạ đó! Cô cho tôi ăn mì tôm, tại sao tôi phải giúp đỡ cô? Cho cô đi làm sớm như thế, vậy chẳng phải tôi không có cả mì tôm để ăn sao?”
Vu Đằng nhanh chóng vui vẻ trở lại, cô đi theo anh lên tầng: “Vậy ngày mai trước khi đi làm, tôi sẽ chuẩn bị cơm hộp cho cả anh và tôi. Phim của bọn anh bao giờ thì chính thức quay, anh nhớ nói trước với tôi để tôi còn chuẩn bị…”
Lâm Hành Hành vươn tay vò rối mái tóc ngắn của Vu Đằng, “Quay ở tại phim trường của Hải Thành, ngay trong thành phố thì cần gì phải chuẩn bị.”
“Vậy thì tốt quá.”
Xem ra cô ngốc này cũng không đến nỗi vô lương tâm, cũng biết làm việc chung với nhau là tương đối tốt. Nhưng Lâm Hành Hành muốn nghe chính cô nói ra, anh bèn vờ vịt hỏi: “Tốt chỗ nào?”
“Tôi có thể đi nhờ xe anh Ngụy để về nhà. Mỗi ngày đều có thể đi nhờ, quá là thuận tiện còn gì.”
Lâm Hành Hành lập tức đen mặt, anh quyết định lần sau sẽ lái xe đem Vu Đằng ném ở chỗ thật hoang vu 🙂