Sau khi ăn cơm trưa xong, mọi người ai làm việc nấy, các diễn viên cũng lần lượt đi thay trang phục diễn và trang điểm.
Mỗi một diễn viên chính đều có một phòng hóa trang riêng, trong đó Phó Vị Vũ và Trương Thiến Như là ở chung phòng với nhau.
Theo sắp xếp ở trường quay, do hôm nay có mấy đoàn làm phim cùng quay ở đây, nên tạm thời, Phó Vị Vũ chỉ cần quay một phân cảnh.
Thay trang phục xong, Triệu Điềm Điềm khoác thêm một chiếc áo khoác cho cô, rồi hai người mới đi vào phim trường.
Buổi sáng, bầu trời khoáng đạt, trong lành không một gợn mây, nhưng không hiểu vì sao, tới buổi trưa, gió bắt đầu nổi lên, nhiệt độ cũng dần hạ xuống, nếu cô chỉ mặc một chiếc váy sườn xám bằng tơ lụa màu xám đục đi ra ngoài thì chắc chắn là cô sẽ cảm thấy lạnh.
Vào bên trong phim trường, cô nhanh chóng cởi bỏ áo khoác, chuẩn bị cho cảnh quay.
Cảnh quay đầu tiên là kịch bản ở tập thứ mười tám, khi câu chuyện đang đến đoạn cao trào.
Nữ chính Lương Uyển Nghi sinh ra trong một gia đình có truyền thống Nho giáo, được giáo dục trong một môi trường đầy đủ, thoải mái từ nhỏ, nhưng khi cô lớn lên, gia đinh của cô gặp phải biến cố.
Cha của cô không may bị bệnh nặng mà qua đời, tài sản bị họ hàng chiếm đoạt hết, hai mẹ con cô phải đi ăn nhờ ở đậu nhà người ta.
Sau khi đã trưởng thành, cô lại bị vị hôn phu đã đính ước từ nhỏ từ hôn, nhận lấy sự sỉ nhục từ bên ngoài.
Cô cảm thấy vô cùng nhục nhã, nên đã theo mẹ về nhà ngoại ở tỉnh thành.
Từ nhỏ, Lương Uyển Nghi đã được người nhà bảo thủ của mình định hướng cho toàn bộ cuộc sống sau này: sau khi học xong, cô sẽ an tĩnh làm tròn bổn phận, chờ người tới lấy.
Tuổi trẻ nóng nảy, Lương Uyển Nhi không cam lòng nhận lấy số phận của mình.
Cô một mình rời khỏi quê hương, ngồi xe lửa đi tới Cô Thành, quyết tâm gây dựng sự nghiệp riêng cho bản thân.
Một mình rời khỏi quê hương, lúc ở trên xe lửa, Lương Uyển Nghi bị lấy cắp hết đồ đạc và hành lý.
Trên người không có tiền, cảnh vật lại xa lạ, Lương Uyển Nghi không biết tiếp theo mình nên đi đâu về đâu.
May mắn là lúc xuống xe lửa, cô có cơ hội làm quen với một người bạn tốt là Thu Dục Minh, con trai cả của hội trưởng thương hội Hoa Phong.
Thu Dục Minh là người bản xứ lương thiện tốt bụng, anh không thể khoanh tay đứng nhìn người khác gặp nạn, nên đã thu nhận Lương Uyển Nghi, sắp xếp cho cô làm việc ở thương hội.
Cũng chính lần đầu gặp mặt này đã mở ra duyên phận của họ sau này.
…
Thu Dục Minh chính là nam chính của “Chỉ có trên tháp phía Tây”, là nhân vật do Quan Niệm đảm nhận.
Hai người ở chung với nhau lâu ngày nảy sinh ra tình cảm, liền tự quyết định chung thân đại sự của mình.
Chuyện sẽ không có gì đáng nói cho đến khi Lương Uyển Nhi lần đầu tiên đến gặp mặt cha mẹ của Thu Dục Minh.
Diễn viên đảm nhận vai diễn này là hai vị diễn viên gạo cội ở trong giới.
Khi cùng họ đối diễn, Phó Vị Vũ không những không cảm thấy áp lực, mà trái lại, cô còn cảm thấy rất thoải mái, tự nhiên.
Cha Thu: “Dục Minh vẫn luôn nói về con, hôm nay mới có dịp gặp mặt, con quả nhiên là vừa thông minh, xinh đẹp, lại hào phóng, lễ phép.”
Mẹ Thu: “Bác gọi con là Uyển Nghi có được không?”
Trong giới kinh doanh, nhà họ Thu vang danh khắp nơi, từ trên xuống dưới không có ai dám xem thường nhà họ Thu, nhưng họ lại không một chút tự kiêu, coi thường nào đối với Lương Uyển Nghi, hơn nữa, lại còn rất nhiệt tình chào đón.
Lương Uyển Nghi xuất thân từ gia đình có truyền thống Nho giáo, cả người đều toát lên khí chất tiểu thư quyền quý, nhưng nếu so với nhà họ Thu, cô vẫn được xem là đang trèo cao.
Lương Uyển Nghi: “Hai bác quá khen rồi ạ! Uyển Nghi bất tài, hôm nay đã làm phiền hai bác nhiều rồi ạ!”
Mẹ Thu: “Đâu có phiền gì đâu! Con chọn thời gian thích hợp, đưa cha mẹ mình đến Cô Thành một chuyến, lúc đó, hai nhà có thể thuận tiện mà thương lượng chuyện kết hôn của hai đứa.”
Mẹ Thu vô cùng hài lòng với Lương Uyển Nghi, vừa nghe đã ngay lập tức đồng ý cho hai người kết hôn.
Thu Dục Minh nhìn Lương Uyển Nghi, trên mặt đều lộ rõ vẻ vui mừng.
Lương Uyển Nghi không phải là người phụ nữ hay nũng nịu, ngượng ngùng, cô nói rõ tình hình của gia đình mình cho họ nghe: “Bác trai, bác gái! Con không dám giấu giếm hai bác, từ nhỏ, con đã mất đi chỗ dựa từ cha.
Nhiều năm qua, con và mẹ chỉ có thể nương tựa vào nhau mà sống qua ngày, hơn nữa, hai mẹ con con vẫn luôn sống nhờ ở nhà của cậu con.”
Mẹ Thu: “Những chuyện này Dục Minh đã nói cho hai bác nghe rồi.
Con với mẹ của con đúng là không dễ dàng gì! Theo bác được biết thì mẹ của con cũng đã tái giá rồi, đó cũng coi như là một chuyện tốt.”
Lương Uyển Nghi không nghĩ Thu Dục Minh đã nói cho cha mẹ của anh những chuyện này.
“Bác trai, bác gái! Hai bác không ngại hoàn cảnh của con sao?”
Mẹ Thu: “Ngại cái gì chứ! Con là đứa bé đáng thương, phải chịu nhiều đau khổ như vậy rồi mà vẫn còn hiểu chuyện như thế, bác làm sao có thể không thích con được chứ?”
Nói xong, mẹ Thu ngẩng đầu lên nhìn Thu Dục Minh, ánh mắt kiên định, chắc chắn.
“Mẹ!”
Thu Dục Minh thầm cảm ơn mẹ của mình, còn Lương Uyển Nghi cũng đã xúc động đến mức òa khóc lên.
“Tốt! Cảnh này qua!”
Đúng lúc này, đạo diễn hô dừng.
Tất cả mọi người đều thu lại cảm xúc, nở nụ cười với nhau.
Cảnh quay này quay liền một mạch từ đầu đến cuối, không gặp bất cứ trở ngại nào, vừa quay đã qua.
Đối với diễn xuất của Phó Vị Vũ, ai xem qua cũng không ngừng khen ngợi cô.
Triệu Điềm Điềm nhanh chóng phủ áo khoác lên người của cô, đồng thời đưa cho cô một ly nước ấm cùng kịch bản.
Phó Vị Vũ không thể vì cảnh quay này chỉ quay một lần liền qua mà có thể thả lỏng, thư giãn.
Cô vừa uống nước, vừa ngồi ở bên cạnh đạo diễn thảo luận kịch bản, chuẩn bị cho cảnh diễn tiếp theo.
Khoảng mười giờ tối, công việc kết thúc.
Đa số cảnh diễn hôm nay đều là cảnh diễn của nam nữ chính, có rất ít cảnh quay kết hợp với nam phụ.
Bởi vì sáng sớm ngày mai còn có cảnh quay quan trọng, nên vừa hoàn thành xong công việc, Phó Vị Vũ đã nhanh chóng sắp xếp mọi thứ, đi lên xe bảo mẫu của mình, quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Trạng thái làm việc hôm nay của cô, Thư Tịnh đều thu hết vào trong đôi mắt của mình.
Đoàn làm phim sắp xếp cho các diễn viên cùng ở trong một khách sạn bốn sao gần phim trường.
Phòng của các diễn viên chính nằm ở cùng một tầng, và trùng hợp là phòng của Thư Tịnh lại ở đối diện với phòng của Phó Vị Vũ.
Sau khi đã tắm nước nóng xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, thì bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng gõ cửa từ phía phòng đối diện, anh lập tức đi tới cửa nhìn qua mắt mèo.
Đứng trước cửa phòng của Phó Vị Vũ là Quan Niệm.
Hành lang của khách sạn nơi nào cũng có camera giám sát, đêm hôm khuya khoắt lại đi gõ cửa phòng phụ nữ, dù có thể việc này không phải là do cố ý tính toán, nhưng nó cũng rất dễ gây nên hiểu lầm.
Chính là Phó Vị Vũ vẫn cứ như vậy mà mở cửa phòng ra, Thư Tịnh vô thức đặt tay lên tay nắm cửa, bất quá lý trí nói cho anh biết rằng, anh không thể làm như vậy.
“Vũ Vũ, anh mang cho em một ly sữa nóng, trước khi ngủ uống một ly có thể giúp cho em ngủ ngon hơn đó.”
Giờ này mà Quan Niệm vẫn chạy tới gõ cửa phòng của cô, thật ra, cô cũng có chút bất ngờ, hơn nữa cô lại càng không ngờ tới là anh sẽ mang sữa tới cho mình.
“Cảm ơn anh Niệm.” Phó Vị Vũ rất mệt mỏi, nên cô nhận lấy ly sữa luôn, không muốn nói thêm điều gì khác.
Bất quá, cô nhìn Quan Niệm, có vẻ như anh ấy vẫn chưa có ý định rời đi.
“Còn có việc gì khác sao?” Cô thực sự rất buồn ngủ, dù không có ly sữa này, cô cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.
Cô chỉ mong anh nhanh chóng đi đi, nếu không phải nhiều năm qua, cô luôn tự rèn luyện tính nhẫn nại thì e rằng bây giờ, cô đã sớm nổi nóng từ lâu rồi.
“Không có chuyện gì.
Chỉ là anh muốn tận mắt nhìn thấy em uống sữa.”
Lúc này, Phó Vị Vũ có cảm giác như Quan Niệm chính là Phó Nghệ Luân vậy, cả hai đều căng thẳng nhìn chằm chằm vào cô, khiến cho cô cảm thấy có chút khó thở.
“Sao vậy? Em không thể uống sữa bò sao?”
Thấy cô không uống, Quan Niệm nghĩ ngay tới tình huống rau cần lúc trưa.
“Không ạ! Em uống được.” Phó Vị Vũ uống một hơi hết sạch sữa ở ngay trước mặt Quan Niệm, rồi đem ly trả lại cho anh.
Quan Niệm cười hài lòng: “Rất tốt! Vậy anh trở về phòng đây, em cũng đi ngủ đi, ngày mai gặp.”
“Ngủ ngon, ngày mai gặp.”
Quan Niệm vừa đi, Phó Vị Vũ lập tức đóng cửa lại.
Thư Tịnh ở phía đối diện chứng kiến toàn bộ quá trình này của hai người, ánh mắt của anh lạnh như băng, không nhìn ra một tia gợn sóng nào.
.
Nửa đêm không phòng bị, còn tùy tiện mở cửa cho người ta, uống đồ người ta tặng, cô không sợ người này có rắp tâm bất lương hay sao?
Vừa nằm xuống giường chuẩn bị đi ngủ, Phó Vị Vũ lại bị tiếng chuông điện thoại ở đầu giường làm cho bừng tỉnh.
Cô mơ mơ màng màng nhận điện thoại: “Alo! Ai đấy ạ?”
Nhưng phía bên kia không truyền tới một âm thanh nào.
“Alo?”
Vẫn không có ai trở lời.
Trước lúc cúp máy, Phó Vị Vũ loáng thoáng nghe được một tia thở d0c ở đầu bên kia, cô hoàn toàn bị làm tỉnh ngủ, nhanh chóng ném điện thoại trong tay ra xa.
Cô đã nghe kể không ít chuyện ma, đặc biệt là chuyện ma liên quan đến khách sạn.
Trước kia, mỗi lần vào ở khách sạn, sau khi vào phòng, cô đều sẽ nói một câu “Làm phiền rồi!”, nhưng hôm nay bận bịu cả ngày, tâm trạng lại nặng nề, cô đã quên mất phải làm chuyện này.
Không phải cô xui xẻo gặp phải ma quỷ đấy chứ?
Từ nhỏ đến lớn, cô không sợ bất cứ cái gì, ngoại trừ ma quỷ.
Rõ ràng chưa từng nhìn thấy, nhưng chỉ là tin đồn thôi cô cũng cảm thấy rất đáng sợ.
Trong lúc nhất thời, cô sợ hãi đến không ngủ được, ngay cả ly sữa bò của Quan Niệm cũng không thể cứu được cô.
“Vũ Vũ…” Hết lần này đến lần khác, đầu bên kia cứ gọi tên của cô.
Phó Vị Vũ kinh hãi hét lên một tiếng, rồi chui vào trong chăn, toàn thân run rẩy.
“Như Lai Phật Tổ, Quan Thế m Bồ Tát, Thái Thượng Lão Quân, Tề Thiên Đại Thánh…”
Cô lần lượt gọi tên của các vị thần một lần, mong có thể xua đuổi tà ma đi.
Mà ở đầu bên kia điện thoại, nghe được tiếng hét của cô, Thư Tịnh lo lắng cô đã xảy ra chuyện gì, nóng vội gọi tên cô.
Nhưng rất lâu trôi qua, Phó Vị Vũ vẫn không trả lời.
Thư Tịnh liền gọi xuống cho lễ tân, để họ có thể lên xem tình hình.
Mười lăm phút sau, nhân viên trực của khách sạn nói với Thư Tịnh rằng, Phó Vị Vũ bởi vì nhận được cuộc gọi điện thoại nên mới bị kinh sợ như vậy.
Thư Tịnh:….
Nguyên nhân xuất phát từ anh sao?
Sau khi đổi phòng xong, Phó Vị Vũ mới có thể một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai làm việc, trạng thái tinh thần của cô vô cùng kém, thậm chí, nó còn ảnh hưởng tới trạng thái làm việc.
Cảnh hôn với Quan Niệm cô diễn NG tận mấy lần.
“Tiểu Vũ, những cảnh quay khác đều rất tốt, chỉ có cảnh hôn này là phải tìm được cảm giác, cháu đi vào suy nghĩ, xem làm thế nào để có thể tìm được cảm xúc, chúng ta nghỉ ngơi một chút.”
Đạo diễn vốn nổi tiếng là người không cho ai mặt mũi, luôn thẳng thừng mắng chửi người, vậy mà hôm nay, ông vẫn còn tốt tính, lên tiếng an ủi Phó Vị Vũ.
Song, điều này lại khiến cho Phó Vị Vũ càng thêm xấu hổ: “Đạo diễn! Cháu xin lỗi! Có thể là do tối qua cháu ngủ không ngon, làm phiền mọi người rồi!”
“Không có việc gì! Cháu lên xe nghỉ ngơi trước đi! Lúc nào đến cảnh quay, ta sẽ cho người đến gọi cháu tới!”
Đạo diễn cũng phát hiện ra tâm trạng hôm nay của cô rất không ổn định.
Hôm nay lúc ăn sáng, cô còn nghe thấy có người truyền nhau chuyện ma quỷ ở khách sạn.
Chỉ cần xem qua phỏng vấn của cô thôi thì ai cũng có thể biết cô là người rất nhát gan, trò chơi giải trí mà cả đời này cô kiên quyết không chơi chính là nhà ma.
*
Phó Vị Vũ vào trong xe ngồi nhưng cô không có nghỉ ngơi, mà tiếp tục nghiên cứu kịch bản.
Cảnh quay NG mấy lần vừa rồi là cảnh mà Lương Uyển Nghi và Thu Dục Minh ở bên ngoài dạo chơi với nhau, sau đó, hai người thổ lộ tình cảm, và trao cho nhau nụ hôn đầu tiên.
Sáng nay, cô cảm thấy rất hỗn loạn, mê man.
Cô căn bản là không biết phải làm sao mới có thể có được cảm xúc của mối tình đầu.
Bây giờ, vừa nhắm mắt lại, cô liền nghĩ tới cảnh có vô số con quỷ đang vây quanh mình, không thể nào suy nghĩ được bất cứ điều gì.
Phó Vị Vũ cảm thấy vô cùng buồn phiền, sợ rằng mình sẽ cản trở tiến độ của đoàn làm phim.
“Có ai không?”
Tiếng gõ cửa xe lúc này đánh gãy suy nghĩ của cô.
Triệu Điềm Điềm đi tới mở cửa xe, thấy là Thư Tịnh thì quay đầu lại nói với Phó Vị Vũ.
Phó Vị Vũ không có xuống xe, chỉ cho Triệu Điềm Điềm một ánh mắt.
Triệu Điềm Điềm ngầm hiểu, nói với Thư Tịnh: “Phó tiểu thư bảo anh lên xe.”
Phó Vị Vũ xém chút nữa thổ huyết, ý của cô là muốn Triệu Điềm Điềm hỏi xem Thư Tịnh có chuyện gì, đâu phải bảo anh lên xe đâu, cô chỉ đành nâng trán im lặng.
Quả nhiên, Triệu Điềm Điềm vẫn là một khúc gỗ mục.
Thư Tịnh nhanh chóng di chuyển, không đợi cô lên tiếng đã lên xe.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không biết phải nói gì.
“Anh đến để nói xin lỗi.”
Cô chưa hỏi lý do vì sao anh đến tìm cô, vậy mà, ngược lại, anh đã dứt khoát nói thẳng vào vấn đề.
Chính là cô vẫn mơ hồ, không biết anh xin lỗi vì cái gì.
“Anh xin lỗi! Cuộc gọi hôm qua là anh gọi tới.”.