"Cho nên, tôi tôn trọng mọi người, cũng tôn trọng quyết định của mọi người. Tuy nhiên trước khi mọi người lựa chọn, tôi có chuyện rất quan trọng muốn tuyên bố..."
"Tiêu Diệp Nhiên, em lại muốn làm gì?" Cố Tống Vy ngắt lời cô, trừng mắt nhìn cô vẻ đè phòng.
Tiêu Diệp Nhiên nhếch môi, nói bằng giọng điệu mỉa mai: "Cố Tống Vy, chị đang sợ hãi đấy à?"
"Sợ?" Cố Tống Vy cười nhạo một tiếng: "Em nghĩ nhiều rồi, chị chỉ không muốn lãng phí thời gian quý báu của mọi người, hôm nay là đến chọn chủ tịch mới, chứ không phải nghe em tuyên bố chuyện gì."
Quyền điều khiển cuộc họp này hẳn là nằm trong tay cô ta chứ không phải Tiêu Diệp Nhiên.
Tiêu Diệp Nhiên nhướn mày: "Nếu chị đã không sợ, vậy chị cứ để tôi tuyên bố chuyện kia đã rồi nói tiếp."
Cố Tống Vy cười châm chọc, dõng dạc nói: "Em cũng có thể tuyên bố sau khi cuộc họp kết thúc mà, dù sao em cũng là em gái chị, công ty này thể nào cũng có phần cho em." Giống như là vừa nghe được một câu chuyện hài, Tiêu Diệp. Nhiên cười to vài tiếng, sau đó nụ cười chợt tắt trong nháy. mắt, khuôn mặt nhỏ nghiêm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cố Tống Vy: "Tôi đã nói qua tôi không có chị gái, Tiêu
ừ đầu đến cuối đều là của nhà họ Tiêu, không liên quan gì đến Cố Tống Vy chị cả!"
Lời vừa dứt, sắc mặt Cố Tống Vy nháy mắt đen lại.
“Tiêu Diệp Nhiên, em đang nói gì vậy? Sao Tiêu thị lại không có quan hệ gì với chị? Dựa vào việc mẹ của chị đã tận tụy chăm sóc cho ba của em chục năm qua ở nhà họ Tiêu, Tiêu thị chắc chắn có liên quan với chúng tôi."
Giọng nói của Cố Tống Vy sắc bén, có vẻ tức đến thở hổn hển.
"Sao? Chị còn định một người đắc đạo gà chó đều thăng thiên à?" Tiêu Diệp Nhiên nhếch miệng cười mỉa mai: "Mẹ của chị tận tụy là việc của mẹ chị, chẳng có liên quan gì tới đứa con riêng như chị cải!"
Cụm từ "đứa con riêng” rất cay nghiệt, Cố Tống Vy tức đến cả người run lên, tay chỉ vào Tiêu Diệp Nhiên, cứ lắp bắp “em, em, em" mãi không nói nên lời.
Tiêu Diệp Nhiên cười với cô ta một tiếng, sau đó không nhìn cô ta nữa mà đưa xấp tài liệu trong tay cho ông Trần: "Bác Trần, chuyển cho cháu cái này xuống dưới."
Sau đó, hai tay cô nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, nhìn thấy tài liệu đã truyền xong, cô cắn cắn môi, rồi mở lời: "Đây là một bản kế hoạch liên quan tới việc phát triển trong tương lai của Tiêu thị, mọi người có thể mở ra xem."
Các cổ đồng nhìn nhau cầm tài liệu, sau đó cúi đầu lật ra xem, cho dù là cổ đông đứng về phe Cố Tống Vy hay đứng về phe Tiêu Diệp Nhiênn, ai cũng rất nghiêm túc nghiên cứu. Dù sao đây cũng liên quan đến Tiêu thị, liên quan đến lợi ích của bản thân, cho nên bọn họ cũng không dám qua loa.
Cố Tống Vy cũng lấy được tài liệu, cô ta không thèm nhìn mà trực tiếp ném tài liệu trên bàn, nghiêm nghị trách mắng: "Tiêu Diệp Nhiên, em đang làm cái gì? Lãng phí thời gian để giấy chết à?"
Nói xong, cô ta quét mắt một lượt nhìn các cổ đông đang nghiên cứu tài liệu, đập mạnh tay xuống bàn một cái, làm cho tất cả mọi người đều giật mình nhìn về phía cô ta, chỉ thấy vẻ mặt cô ta u ám, ánh mắt sắc bén nhìn về phía mấy vị cổ đông ủng hộ mình, dường như đang chỉ trích bọn họ không đứng chung chiến tuyến với mình.
Không xem tài liệu.
Mấy vị cổ đông kia đồng loạt cúi đầu, nhưng không giống như cô ta ném tài liệu đi.