Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 549




Cố Tống Vy nhận thấy biểu hiện giữa hai người bọn ngay lập tức đã xác nhận được nghỉ ngờ trong lòng cô ta.

Á ng Vy trở nên tối tăm, không ngờ cuối cùng ông Trần vẫn sẽ đứng về phía Tiêu Nhiên

Cảm nhận được ánh mắt ác ý, Tiêu Diệp Nhiên quay đầu nhìn sang thì thấy Cố Tống Vy đang nhìn chằm chằm cô, cô không khỏi nhếch môi cười.

Cô chậm rãi bước tới, kéo ghế ngồi đối diện với Cố Tống Vy, hai người nhìn nhau từ xa.

Bầu không khí trong phòng họp đột nhiên trở nên hơi tế nhị. Các cổ đông nhìn nhau, không ai muốn phá vỡ sự tế nhị này. Dù sao cả thành phố này ai cũng biết mâu thuẫn giữa hai chị em. Không ai chịu thua ai, cho nên bọn họ mới không muốn. trở thành bia đỡ đạn đâu.

Một lúc lâu, Cố Tống Vy mới dẫn đầu lên tiếng trước: "Nếu mọi người đã đến đông đủ rồi, vậy thì bắt đầu họp đi."

Đây là cuộc họp bàn về tương lai sau này Tiêu thị, cho nên sắc mặt ai cũng nghiêm túc.

Cố Tống Vy nhìn lướt qua những người có mặt trong cuộc. họp, sau đó đẩy tài liệu bên cạnh ra, "Đây là tài liệu chứng minh ông Tiêu Tùng ba tôi đã chuyển nhượng cổ phần cho tôi. Mọi người xem có phải là thật hay không?"

Thế là mọi người truyền tay nhau xem cái gọi là giấy chuyển nhượng cổ phần.

Các cổ đông đã làm việc với Tiêu Tùng nhiều năm, đương nhiên bọn họ biết chữ viết tay và con dấu của Tiêu Tùng cho nên hầu hết không ai thắc mắc hay nghi ngờ về tài liệu này. 

Nhưng khi đến trong tay ông Trần, ông ta nhìn chằm chằm vào chữ ký trên giấy tờ một lúc lâu, cho đến khi những người khác mất kiên nhân lên tiếng.

"Ông Trần, tài liệu đó là thật, ông đừng xem nữa”

"Thì thế, ông làm như vậy là đang lãng phí thời gian của chúng tôi đấy"

"Không ai quen thuộc với nét chữ của Tiêu Tùng hơn tôi, nếu tôi đã không có ý gì khác thì giấy tờ đó đều là thật."

Tiêu Diệp Nhiên liếc nhìn những người đang sốt ruột gây ồn ào kia, ừm, bọn họ đều là phe của Cố Tống Vy.

Cô cố ý nhìn Cố Tống Vy phát hiện cô ta khá bình tĩnh, không có chút hoảng sợ nào.

Cô ta đúng là giữ bình tĩnh hay thật!

Cô cười nhạo trong lòng, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn về phía ông Trần, chỉ thấy ông ta gập xấp giấy tờ lại, nghiêm nghị nói: "Chữ ký này là giả”

Ông ta quay đầu nhìn Cố Tống Vy, trong đôi mắt sáng quắc lóe lên vẻ sắc bén: "Cô Cố, giả mạo giấy tờ là phạm pháp. đấy"

Cố Tống Vy khẽ cười: "Ông Trần, ông đã lớn tuổi, hoa mắt là chuyện bình thường. Tôi sẽ không tranh luận với ông về chữ ký này là giả hay thật."

Nói xong, cô bảo người bên cạnh đi lấy xấp giấy tờ về. Nhưng ông Trần là người cố chấp, ông vẫn cầm chặt xấp. giấy tờ trong tay, hơi kích động nói: "Tôi không hoa mắt. Sao. tôi có thể nhìn nhầm chữ ký của Tiêu Tùng được chứ?"

Tiêu Diệp Nhiên nhìn thấy Cố Tống Vy ra hiệu cho người bên cạnh đi tới lấy xấp giấy tờ, cô lo lắng sẽ làm ông Trần bị thương nên vội vàng đứng dậy đi tới, thấp giọng nói vào tai ông Trần: "Bác Trần, cháu cũng biết giấy tờ này là giả nhưng chúng ta không có bằng chứng để chứng minh nó là giả. Cho nên chúng ta hãy bình tĩnh trước. Chỉ cần chúng ta thắng trận hôm nay thì chúng ta sẽ có cơ hội tìm ra bằng chứng cho thấy giấy tờ đó là giả. "